Vân Thụy nghe Vân An nói, thắc mắc: "Không có hả con? Lẽ nào vẫn còn ở trong phòng tắm?"
Vân An nói: "Chắc là vậy ạ."
Vân Thụy nói: "Dì vào phòng tắm xem sao, con cũng mau thay quần áo đi."
Vân An vâng lời.
Thấy Vân Thụy đi vào phòng tắm, Vân An gọi thêm một tiếng nữa: "Dì."
Giọng Vân Thụy vọng ra từ phòng tắm: "Hửm?"
Vân An nói: "Dì, dì tắm trước đi ạ."
Vân An chưa từng nói dối Vân Thụy, vẻ mặt nàng không được tự nhiên lắm, nhưng Vân Thụy đang ở trong phòng tắm nên không thấy. Nghe Vân An nói vậy, Vân Thụy cười: "Dì biết rồi."
Vân An thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó nàng lại mở tủ quần áo ra, Tần Tranh đang đứng bên trong.
Tủ là loại tủ quần áo lớn bằng gỗ hồng cũ ngày xưa, ba bốn Tần Tranh đứng cũng dư sức. Ban đầu vào đây, Tần Tranh còn định dùng quần áo của Vân An để che lại, nhưng quần áo của nàng không nhiều, căn bản không che được. Lúc này hai người nhìn nhau chằm chằm, Tần Tranh nói: "Mình vào lấy sách."
Khoảnh khắc mở cửa tủ nhìn thấy Tần Tranh, niềm vui sướng trong lòng Vân An đã lấn át mọi cảm xúc khác, nghe giọng Tần Tranh nàng cũng thấy êm tai, hoàn toàn không rõ cô nói gì.
Thấy Vân An không động đậy, Tần Tranh không tự nhiên ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt trong veo mà nóng rực của Vân An.
Cổ họng cô nghẹn lại.
Đây không phải lần đầu Tần Tranh trốn trong tủ Vân An. Có những lúc giận dỗi Tần Quế Lan, cô sẽ trốn vào trong này, giống như căn cứ bí mật của mình, còn véo tai Vân An: "Không được nói cho mẹ mình!"
Lần nào Vân An cũng gật đầu đồng ý, quay đầu liền nói với Tần Quế Lan rằng cô rất an toàn. Nhưng quả thật, nàng không hề nói cho Tần Quế Lan biết cô đang ở đâu.
Tần Quế Lan tin Vân An, chỉ là hay lầm bầm với Vân An về tính tùy hứng và nóng nảy của cô.
Vân An dỗ dành Tần Quế Lan xong, lại quay trở về, đứng trước tủ. Nàng định mở tủ ra thì Tần Tranh vừa lau nước mắt vừa nói: "Không cho mở!"
Mắt cô giờ sưng húp vì khóc, nhất định xấu lắm.
Vân An dựa vào cạnh tủ, nói chuyện cùng Tần Tranh. Mãi đến khi cô chịu mở cửa tủ ra, Vân An mới xoay người lại. Đôi mắt Tần Tranh đỏ hoe, sâu trong mắt ngấn nước, trông vừa đáng thương vừa buồn cười. Vân An cắn môi liếc nhìn chỗ khác, nghe thấy Tần Tranh hỏi: "Sao cậu không nhìn mình? Bây giờ mình xấu lắm à?"
Vân An vội nói: "Không có."
Tần Tranh nói: "Có mà, cậu còn định nói xạo mình. Cậu còn không thèm nhìn mình nữa."
Vân An muốn cười nhưng lại sợ Tần Tranh giận, nàng hít sâu, quay đầu lại nhìn Tần Tranh.
Không hề xấu chút nào.
Cực kỳ đáng yêu.
Đáng yêu đến mức lòng Vân An tê rần. Nàng đẩy quần áo đang treo sang nửa bên kia, cũng chen vào trong tủ. Tần Tranh kinh ngạc: "Cậu vào đây làm gì?"
Vân An đóng cửa tủ lại, trong cái tủ tối om, nàng đưa tay ra và nói: "Ôm cậu."
Ký ức như những mảnh vỡ chen vào đầu Vân An, những chuyện chưa từng diễn ra lại chân thật như chính nàng đã trải qua, đặc biệt là đôi mắt sưng húp vì khóc của Tần Tranh, cái mũi đỏ ửng, và cả vệt nước mắt trên mặt, mái tóc dài xõa sau lưng, hơi ấm khi nàng ôm Tần Tranh, hương thơm của mái tóc. Quá đỗi chân thật.
Chân thật đến mức, cứ như thể là chuyện vừa mới xảy ra.
Vân An ngẩn người, Tần Tranh bắt gặp ánh mắt mờ mịt của nàng, cô khó hiểu: "Vân An?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!