Chương 209: Lần sau

Khương Nhược Ninh và Thời Tuế nhìn Lâm Kinh Lạc ngồi vào chỗ, cả hai cùng nhìn chằm chằm. Lâm Kinh Khước nhận ra ánh mắt của hai người, bèn bắt đầu giới thiệu: "Đây là chị của mình. Chị, đây là hai người bạn cùng phòng của em, Tần Tranh và Khương Nhược Ninh."

Lâm Kinh Lạc nói: "Tần Tranh—" Cô ta lẩm bẩm: "Lại gặp nhau rồi, trùng hợp thật."

Đối diện với ánh nhìn của cô ta, Tần Tranh cố gắng tìm ra chút sơ hở hay dấu vết bị che giấu, nhưng ánh mắt của Lâm Kinh Lạc lại trong sáng, ngay thẳng, khiến Tần Tranh chợt tự hỏi liệu mình có đang suy nghĩ quá tiêu cực hay không.

Cô cụp mắt: "Đúng là trùng hợp thật, không ngờ em gái cô lại ở cùng phòng với tôi."

"Lúc nó nói với tôi, tôi còn đang nghĩ liệu có phải trùng tên trùng họ không, không ngờ thật sự là cô." Lâm Kinh Lạc nói: "Trước đây tôi nghe người lớn nói, người có duyên phận rồi sẽ luôn gặp lại nhau."

Tần Tranh cười nhạt: "Nghiệt duyên cũng là duyên."

Cô mím môi: "Đùa chút thôi, cô Lâm không để ý chứ?"

Nét mày và khóe mắt Lâm Kinh Lạc ánh lên ý cười: "Sao có thể như vậy được, cuối cùng cô Tần cũng nhớ tên tôi rồi."

Thấy Khương Nhược Ninh lại bắt đầu làm động tác xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, Tần Tranh cúi đầu: "Tụi tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ dùng."

Bạch Nguyệt Kỳ ngạc nhiên: "Mấy cậu mới ăn mà đã no rồi sao?"

Dường như cô ấy vẫn chưa bắt kịp tình hình.

Tần Tranh nói: "Không có khẩu vị lắm."

Lâm Kinh Lạc nói: "Hy vọng không phải tôi làm cô mất ngon."

Tần Tranh học theo giọng điệu của cô ta: "Sao có thể như vậy được."

Cô nhìn Lâm Kinh Lạc.

Trước đây cô từng ăn cơm với Lâm Kinh Lạc rất nhiều lần, số lần cô ta ngồi cạnh cô cũng không ít. Nhưng lần này cô ta ngồi bên cạnh, Tần Tranh hoàn toàn không có cảm giác quen thuộc, chỉ có sự xa lạ đến sởn cả gai ốc.

Cô đứng dậy, nghe thấy Lâm Kinh Lạc nói: "Không phải là tốt rồi, dù sao sau này chúng ta còn phải thường xuyên gặp mặt."

Trong lòng Tần Tranh chùng xuống: "Thường xuyên gặp mặt?"

Lâm Kinh Lạc nói: "Trường chúng ta đối diện nhau, sau này muốn không chạm mặt cũng khó nhỉ?"

Tần Tranh nhìn cô ta: "Cô, học ở Đại học Giao thông?"

Không đúng.

Kiếp trước, Lâm Kinh Lạc không học đại học trong nước mà du học ở nước ngoài, nên chẳng bao lâu sau buổi giao lưu hôm đó, cô ta đã ra nước ngoài và chỉ thỉnh thoảng mới trở về. Từ năm ba đại học, Tần Tranh đã bắt đầu bay khắp cả nước, cũng từng gặp Lâm Kinh Lạc ở nhiều quốc gia khác nhau. Khi ở nơi xa mà gặp người quen, cảm giác thân thiết càng rõ rệt, nhờ vậy mối quan hệ giữa cô và Lâm Kinh Lạc mới dần trở nên gần gũi hơn.

Sau khi tốt nghiệp, Lâm Kinh Lạc thường xuyên tham gia các sự kiện của cô, nhưng họ không gặp nhau thường xuyên lắm. Lâm Kinh Lạc về nước, ngoài việc xử lý chuyện của Lâm Kinh Khước, thì còn xử lý một vài việc của công ty. Nhưng Tần Tranh biết, trọng tâm sự nghiệp của Lâm Kinh Lạc không ở trong nước mà luôn ở nước ngoài, cô ta đã đầu tư vào đó từ lúc học đại học.

Bây giờ nghĩ lại.

Đã nhiều lần Tần Tranh hỏi Lâm Kinh Lạc kinh doanh cái gì ở nước ngoài, nhưng Lâm Kinh Lạc chưa bao giờ nói.

Chỉ có một lần, cô tham gia một sự kiện ở nước ngoài, lúc kết thúc hai người đến quán bar ngồi một lát, đều uống không ít. Lâm Kinh Lạc đề nghị: "Tranh Tranh, không phải cô vẫn luôn muốn biết tôi làm gì ở nước ngoài sao? Cô có muốn, đi xem thử không?"

Lúc đó đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Lâm Kinh Lạc, cô lập tức tỉnh rượu, từ chối thẳng thừng.

Bây giờ nhớ lại.

Nếu lúc đó cô đi theo Lâm Kinh Lạc, có phải là đã có thể hiểu rõ hơn về con người trước mắt này không?

Lâm Kinh Lạc nhìn Tần Tranh: "Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!