Lúc Khương Nhược Ninh chột dạ, nói chuyện sẽ chớp mắt lia lịa. Tần Tranh nhìn cô mấy giây, nói: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Cô lắc đầu: "Thật sự không có chuyện gì mà."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu mang rác đi vứt đi."
Khương Nhược Ninh "Ờ" một tiếng, vừa định cầm lấy bịch rác trên tay Tần Tranh thì Tần Tranh đã nhanh hơn một bước lấy điện thoại trong túi cô ra! Bàn tay người bên cạnh lập tức chộp tới, Tần Tranh nhìn cô, nói: "Thành thật khai báo!"
"Thật sự không—" Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Tranh, cắn răng nói: "Để mình cho cậu xem."
Thấy cô nghiến răng nghiến lợi, Tần Tranh nhíu mày. Khương Nhược Ninh liền mở điện thoại, quay lại bài đăng lúc nãy, kéo xuống xem, chỉ còn 122 bình luận, dòng bình luận kia đã biến mất.
Cô "Ủa" một tiếng, sau đó cuống quýt vuốt lại mấy lần mà vẫn không thấy hiện ra.
Tần Tranh không hiểu: "Cậu làm gì vậy?"
Khương Nhược Ninh nói: "Không có gì."
Cô ngước mắt lên nhìn Tần Tranh: "Vừa nãy có người nhận ra cậu, sau đó xóa bình luận rồi."
Chỉ là không biết do chủ topic xóa, hay chính người ở lầu 123 xóa.
Tần Tranh cười: "Mình còn tưởng cậu giận dỗi chuyện gì, không sao đâu mà."
Tần Tranh vừa nói vừa xách bịch rác lướt qua trước mặt Khương Nhược Ninh. Cô nhìn bóng lưng Tần Tranh, lướt lại bài đăng lần nữa, vẫn không có lầu 123 ban nãy, cứ như thể cô hoa mắt nhìn nhầm vậy.
Là cô hoa mắt nhìn nhầm thật sao?
Nếu không phải, tại sao bên dưới không có ai trả lời bài đăng, dù chỉ là trả lời lầu 123 ban nãy.
Khương Nhược Ninh hoài nghi bản thân, nhưng cô nhớ rõ tên của chủ lầu 123.
[Thịnh Hạ]
Thịnh Hạ.
Cái tên này khiến cô liên tưởng đến một người không tốt đẹp gì.
Nhưng người đó không phải sinh viên của Đại học Thượng Kinh, cũng không thể đăng ký tài khoản trên mạng nội bộ của trường được.
Khương Nhược Ninh cau mày, thoát ra rồi lại lướt qua vài lượt các bài đăng mới, chẳng mấy chốc đã bị loạt bài về món ngon và hướng dẫn đăng ký cho tân sinh viên đẩy trôi. Cô thử tìm ID Thịnh Hạ, nhưng kết quả hiện ra hàng chục người. Lúc nãy vì quá tức nên cô quên không nhìn avatar, giờ tìm lại cũng không xác định được. Khương Nhược Ninh bực bội, ném điện thoại lên ghế sô pha.
Thời Tuế bước tới bên cô: "Sao vậy?"
"Không có gì." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu dọn xong rồi hả?"
Thời Tuế nói: "Ừm, mình nhét hết vào vali cho cậu rồi."
Khương Nhược Ninh nhìn vali của mình: "Sao mình có cảm giác quần áo vơi đi một nửa vậy?"
Thời Tuế nói: "Một nửa còn lại ở trong vali mình."
Khương Nhược Ninh không hiểu: "Tại sao?"
Thời Tuế nói: "Cuối tuần cậu đến chỗ mình mà."
"Mình..." Mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng: "Mình có nói là sẽ tới sao?"
Thời Tuế nhìn cô chằm chằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!