Chương 207: Người nào?

Tần Tranh nhớ kiếp trước Lâm Kinh Khước học ở Đại học Giao thông phía đối diện, khoa Múa. Cô và Lâm Kinh Khước không thân nhau lắm, buổi giao lưu hôm đó là do Lâm Kinh Khước tổ chức, cô bị Khương Nhược Ninh lôi đi, cô ấy cũng là vì quen một người bạn ở Đại học Giao thông nên mới trà trộn vào được.

Không liên quan gì đến Lâm Kinh Khước.

Tuy sau này cô và Lâm Kinh Lạc có quan hệ khá tốt, nhưng với Lâm Kinh Khước thì lại rất bình thường, chỉ gặp qua vài lần. Tuy nhiên, cô thường xuyên nghe được tin tức về Lâm Kinh Khước, tin đồn lá cải bay đầy trời, cách ngày lại đổi bạn gái, không có tính ổn định.

Sau khi tốt nghiệp, Lâm Kinh Khước bước chân vào giới giải trí. Nhưng cô ấy không có chí tiến thủ, không tác phẩm, không giải thưởng, cũng may là nhà họ Lâm gia thế lớn, sản nghiệp lớn, mặc cho cô ấy làm càn, lần nào cũng phải đi dọn dẹp tàn cuộc cho cô ấy.

Lâm Kinh Lạc mấy lần bay về nước chính là vì xử lý chuyện của Lâm Kinh Khước.

Có lần cô không nhịn được hỏi Lâm Kinh Lạc, sao không kiềm bớt tính của Lâm Kinh Khước lại, cứ để cô ấy tùy tiện làm bậy như vậy. Lâm Kinh Lạc cười nói: "Chấp nhặt với con nít làm gì."

Nhưng Lâm Kinh Lạc người nói câu này, cũng chỉ lớn hơn Lâm Kinh Khước một tuổi mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại.

Sự trưởng thành của Lâm Kinh Lạc rõ ràng như vậy, chỉ là bản thân cô chưa bao giờ để trong lòng.

Tần Tranh xách gối im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Khương Nhược Ninh phát hiện cô có gì đó không đúng, bèn lên tiếng: "Tranh Tranh?"

Cô hoàn hồn: "Hửm?"

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu sao vậy? Lồng vỏ gối xong chưa?"

Tần Tranh nói: "Chưa xong."

Cô vừa dứt lời, Lâm Kinh Khước phía đối diện nói: "Cậu không biết lồng hả? Có cần mình giúp không?"

Tần Tranh cau mày, chậm rãi lắc đầu, nói với Lâm Kinh Khước: "Cảm ơn, không cần đâu."

"Không cần khách sáo vậy đâu." Lâm Kinh Khước nói: "Chúng ta là bạn cùng phòng, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Cô ấy cười lên, má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, nhưng Tần Tranh lại không cười nổi.

Khương Nhược Ninh nói chen vào: "Đúng vậy, sau này chúng ta đều là bạn cùng phòng rồi, mấy cậu có cần gì thì cứ nói với bọn mình."

Lâm Kinh Khước nhếch môi: "Vậy thì mình không khách sáo nữa nhé."

Khương Nhược Ninh nói: "Khách sáo gì chứ, mà nhà cậu ở đâu vậy?"

Lâm Kinh Khước nói: "Người bản địa, bọn mình đều là người bản địa."

Cô ấy vừa nói vừa kéo cô gái bên cạnh.

Tần Tranh có quen.

Tên là Bạch Nguyệt Kỳ.

Là bạn của Lâm Kinh Khước.

Bạch Nguyệt Kỳ gật đầu: "Ừm, bọn mình đều là người bản địa cả. Nếu mấy cậu muốn ăn gì hay đi đâu chơi thì cứ nói, bọn mình sẽ dẫn đi. Ở đây có vài chỗ hay chặt chém khách ngoài tỉnh lắm đó."

Khương Nhược Ninh vui vẻ: "Được thôi."

Lâm Kinh Khước lấy điện thoại ra: "Vậy kết bạn đi."

"Được." Khương Nhược Ninh nói: "Lát nữa mình kéo tất cả vào một nhóm nhỏ, có chuyện gì thì hú một tiếng trong nhóm."

Khương Nhược Ninh lấy điện thoại ra kết bạn với Lâm Kinh Khước và Bạch Nguyệt Kỳ, lúc thêm ghi chú, cô mới nhớ ra: "Mấy cậu tên gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!