Nhận được tín hiệu cầu cứu của Thời Tuế, Tần Tranh liền ra tay nghĩa hiệp: "Cậu ấy không phải bạn gái Vân An."
"À—" Trương Thiến có vẻ rất thất vọng. Thời Tuế dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Tranh, hỏi cô có chuyện gì. Tần Tranh im lặng chờ Trương Thiến hỏi cô rốt cuộc bạn gái của Vân An là ai, nhưng Trương Thiến không hỏi, mà bỏ qua cô.
Tần Tranh:...
Vừa rồi cô đang nghĩ.
Nếu Trương Thiến hỏi, cô nhất định sẽ nói.
Lần này nhất định sẽ thừa nhận.
Nhưng Trương Thiến không hỏi, cô cũng nhịn xuống.
Sức ảnh hưởng của Vân An ở trường cô đã thấy rồi, gần như bạn học nào đi ngang qua cũng đều biết nàng, còn bản thân cô, sau khi nhập học cũng sẽ quen biết rất nhiều người. Trong số những người này, có lẽ sẽ có người liên quan đến Lâm Kinh Lạc, nếu trùng hợp hơn một chút, thì sẽ có người vừa quen biết bọn họ lại vừa quen biết Lâm Kinh Lạc.
Đối với Lâm Kinh Lạc, so với cái gọi là bạn bè hay bạn học.
Thì bạn gái càng khiến người ta có suy nghĩ muốn tìm hiểu hơn.
Vân An vẫn có bạn gái.
Cô cũng có.
Chỉ là tạm thời.
Tạm thời chưa thể công bố cho mọi người biết mà thôi.
Thật ra Tần Tranh cũng không để tâm đến thế. Cô đã đợi Vân An nhiều năm như vậy, kiếp này được thấy nàng bình an, thấy nàng vào đại học, thấy nàng hăng hái phấn chấn, là cô đã rất mãn nguyện rồi, công khai sớm hay muộn một chút thì có sao đâu chứ?
Điều quan trọng là, sự an toàn của Vân An, Vân Kính Thư, Vân Thụy và rất nhiều người khác có liên quan mới là trên hết.
Tần Tranh càng nghĩ càng thấy mình thật rộng lượng.
Cô đúng là một người bạn gái chu đáo.
Kiểu bạn gái có thể về đòi Vân An thưởng cho ấy.
Tần Tranh tự đồng tình với bản thân, gật đầu thật mạnh. Thấy Trương Thiến đã đi được một lúc lâu mà Tần Tranh vẫn còn chìm đắm trong vở kịch nhỏ của riêng mình, Khương Nhược Ninh không nhịn được hỏi: "Nghĩ gì thế? Vừa rồi sao cậu không thừa nhận?"
Tần Tranh nhìn cô: "Thừa nhận cái gì?"
Khương Nhược Ninh không hiểu: "Thì thừa nhận cậu là bạn gái của Vân An đó."
Tần Tranh nói: "Vậy sao Thời Tuế không thừa nhận?"
Khương Nhược Ninh nói: "Trường hợp của Thời Tuế không giống."
Tần Tranh nói: "Trường hợp của Vân An cũng không giống."
Khương Nhược Ninh:...
Cô nhìn Tần Tranh: "Trường hợp của Vân An có gì không giống chứ?" Sau đó đầu óc cô chợt lóe sáng: "Người nhà cậu ấy cũng phản đối hả?"
Tần Tranh nhìn cô, còn chưa kịp thở dài thì Thời Tuế đã kéo tay cô, nói: "Cậu quan tâm Vân An ghê nhỉ?"
Khương Nhược Ninh xù lông: "Mình quan tâm Vân An chỗ nào?"
Thời Tuế tủi thân: "Vừa rồi cậu nhắc đến Vân An ba lần, chỉ nhắc đến mình một lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!