Trái tim Tần Tranh vì một lý do khác mà đập điên cuồng. Lòng bàn tay áp sát, nhiệt độ cực nóng, lực nắm và hơi thở quen thuộc, mọi cảm xúc sợ hãi đều bị che lấp. Tần Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người. Xương ngón tay Vân An thon dài hơn, dù cũng mảnh khảnh như nhau, nhưng cô cảm thấy khớp xương của Vân An rõ ràng, dáng tay đẹp hơn tay cô.
Nhận xét của Khương Nhược Ninh về điều này vẫn là: Người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Cô ấy còn không nhịn được mà hỏi: "Trong mắt cậu, Vân An có chỗ nào không tốt không?"
Không có.
Ít nhất là trước khi Vân An đột ngột rời đi, trong mắt cô, Vân An cái gì cũng tốt, ngay cả tính cách trầm lặng cũng dễ thương. Cô thích.
Thích lắm.
Tần Tranh cụp mắt.
Vân An nắm tay cô đặc biệt dùng sức, mỗi lần gió rít gào, Vân An luôn bất giác v**t v* mu bàn tay cô.
Suy cho cùng, cũng chỉ mới 18, 19 tuổi.
Ở trong hoàn cảnh thế này, sợ là rất bình thường.
Tần Tranh cố gắng thuyết phục bản thân, thản nhiên chấp nhận lần nắm tay vô cùng bất đắc dĩ này, nhưng trái tim đang đập điên cuồng của cô lại đang chứng tỏ một sự thật.
Cô không thản nhiên như vậy.
Thật nực cười.
Tần Tranh cảm thấy mình thật nực cười.
Chẳng trách Tần Quế Lan từ nhỏ đã mắng cô lành sẹo liền quên đau [1], nói cô không nhớ lâu.
[1] Lành sẹo liền quên đau: Nghĩa bóng dùng để chỉ người dễ dàng quên đi nỗi đau, sai lầm hoặc bài học kinh nghiệm trong quá khứ sau khi khó khăn đã qua đi, thường mang hàm ý tiêu cực là không biết rút kinh nghiệm.
Trong màn đêm, Tần Tranh cười đến nỗi mắt sưng lên, vành mắt hơi nóng. Cô nghiêng đầu, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt.
Qua khoé mắt, Vân An thoáng thấy đuôi mắt Tần Tranh long lanh, nàng vừa định nhìn kỹ thì Tần Tranh đã cúi đầu, vệt sáng ban nãy như thể là ảo giác của nàng vậy. Cảm giác hoảng hốt quen thuộc bao trùm lấy Vân An, nàng gọi: "Tranh Tranh à".
Giọng Tần Tranh buồn buồn: "Hửm?"
Giọng nói vừa bình thản vừa lạnh nhạt.
Vân An nói: "Hôm nay đến văn phòng, cô Trần nói gì với cậu vậy?"
Tần Tranh nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới hiểu ra.
Vân An hỏi về Trần Phương.
Tần Tranh nói: "Không nói gì cả, cô nói mình thi không tốt."
Vân An liếc nhìn cô.
Tần Tranh không phải kiểu tính cách có thể kiềm nén được. Trước kia đi từ văn phòng ra, nếu như bị phê bình, thì lúc tan học cô có thể nói suốt dọc đường.
"Chẳng phải là không thuộc bài thôi sao, hung dữ như vậy làm gì."
"Mình quên cũng không được à."
Nàng ở bên cạnh nhìn Tần Tranh khoa chân múa tay, cười.
Tần Tranh véo nàng một cái: "Còn cười, cậu đọc thuộc lòng đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!