Đã ít nhất bảy năm Tần Tranh không nghe được giọng nói này. Ký ức tựa như cơn mưa bất chợt, xối ướt từng ngóc ngách của quá khứ. Những chuyện cô ngỡ rằng mình đã sớm quên, giờ đây lại nhớ ra tất cả. Dường như khoảng thời gian bảy năm qua, mới thật sự là một giấc mộng.
Cảm giác không chân thật nồng đậm bao trùm lấy cô. Tần Tranh cầm điện thoại, không thốt nên lời.
Khương Nhược Ninh thấy cô ngẩn người, bèn huơ tay trước mặt cô rồi nhỏ giọng: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh hoàn hồn.
Khương Nhược Ninh nói: "Hôm nay cậu sao thế?"
Sự khác thường của cô, Khương Nhược Ninh đều nhận ra.
Cổ họng Tần Tranh khó khăn lắm mới bật ra tiếng: "Đâu có—" Giọng khàn đến mức gần như không nghe rõ. Cô nói: "Đâu có sao đâu."
Thế này mà là không sao à?
Khương Nhược Ninh không tin, nhìn Tần Tranh đặt điện thoại xuống, hỏi: "Sao cậu cúp máy rồi?"
Tần Tranh đáp: "Cổ họng mình đau."
Cô nghịch viền ốp điện thoại, gương mặt trắng bệch vẫn không có chút huyết sắc nào, viền mắt còn hơi đỏ. Khương Nhược Ninh hơi sốt ruột: "Có phải là cậu còn khó chịu ở đâu không?"
Khương Nhược Ninh nói xong liền muốn kiểm tra khắp người Tần Tranh, Tần Tranh kéo tay cô ấy lại: "Không có."
Khương Nhược Ninh hỏi: "Thật sự không có à?"
Tần Tranh đáp: "Thật sự không có."
"Cái gì mà có hay không vậy." Tần Quế Lan từ ngoài phòng bệnh đi vào, cầm trên tay phiếu kết quả xét nghiệm. Sau khi bước vào, bà an ủi Tần Tranh: "Bác sĩ vừa mới xem phiếu kết quả, bảo con ở lại theo dõi thêm một tiếng, không sao là có thể về nhà rồi."
Khương Nhược Ninh nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tần Tranh, hỏi Tần Quế Lan: "Mẹ nuôi, Tranh Tranh thật sự không sao chứ ạ?"
"Không sao cả." Tần Quế Lan nói: "Những gì có thể kiểm tra đều kiểm tra hết cho nó rồi, có hơi hạ đường huyết. Bác sĩ nói bữa sáng dù bận mấy cũng phải ăn, có nghe chưa."
Tần Tranh gật đầu.
Tần Quế Lan nói: "Con bị cảm nặng thế này là do sức đề kháng kém, bình thường quá kén ăn, kêu con cái gì cũng phải ăn thì không nghe." Tiếng cằn nhằn quen thuộc vang lên bên tai, Tần Tranh có chút hoài niệm.
Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại Thượng Kinh, vào làm cho một công ty người mẫu. Tần Quế Lan không vui lắm, đã mấy lần khuyên cô đổi công việc nhưng cô đều không nghe lọt tai. Sau này, hễ trên mạng có chút tin đồn gì về cô là Tần Quế Lan lại gọi điện. Có lần cô và Khương Nhược Ninh đi xã giao, đang bàn bạc với khách hàng về buổi triển lãm thời trang, thì Tần Quế Lan gọi cho cô năm sáu cuộc. Thấy gọi cho cô không được, bà lại gọi cho Khương Nhược Ninh.
Cô đành phải xin lỗi khách hàng rồi ra ngoài nghe máy. Tần Quế Lan vừa mở miệng đã bảo cô đi xem mắt, còn nói đã hẹn người ta rồi, cũng đã tìm xong quán cà phê. Cô mệt không thể tả, nói: "Con không đi."
Đầu bên kia, khách hàng thấy cô cứ nghe điện thoại mãi thì nhíu mày. Khương Nhược Ninh không giữ được khách, liều mạng nháy mắt với cô. Tần Quế Lan vẫn không ngừng thuyết phục cô đi xem mắt, cô không nhịn được nữa: "Mẹ, con thật sự không đi! Mẹ đừng làm phiền nữa!"
Tần Quế Lan sững lại, ngây người một lúc lâu rồi hỏi cô: "Tranh Tranh, con thấy mẹ phiền lắm sao?"
Cô lặng thinh.
Sau đó mất khách hàng, tâm trạng cô không tốt. Lúc Tần Quế Lan gọi điện, cô đã uống quá chén, nghe Tần Quế Lan lại nhắc tới chuyện xem mắt, cô không kiềm được mà nổi nóng, cãi nhau với bà một trận. Tần Quế Lan rất đau lòng: "Con chê mẹ phiền rồi chứ gì."
Cô nói: "Không phải."
"Còn cứng miệng, từ nhỏ đến lớn mẹ còn không hiểu con sao? Mẹ bảo con đi xem mắt là vì cái gì chứ, còn chẳng phải là muốn con quên người kia, sao con..."
Cô uống rượu, không kiểm soát được cảm xúc, nghe vậy thì lập tức hùa theo: "Phải, đúng là con chê mẹ phiền đó, phiền chết đi được!"
Cô chỉ mong Tần Quế Lan đừng nhắc tới chuyện xem mắt nữa.
Cô chỉ mong Tần Quế Lan đừng tiếp tục nhắc tới người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!