Chương 19: Nắm chặt

Vân An bị Tần Tranh ôm trọn vào lòng, bước chân loạng choạng lùi về sau rồi mới đứng vững lại. Tần Tranh cao bằng Vân An, không cần cúi đầu thì chóp mũi Vân An đã ngập tràn mùi dầu gội thoang thoảng của cô. Cái cặp Vân An đang xách vừa rơi xuống đất, thì một tay nàng đã vô thức vỗ nhẹ lên lưng cô để an ủi.

Tần Tranh nhát gan, nhưng cô rất thích thử thách bản thân. Vân An không nhớ nổi đã có bao nhiêu lần Tần Tranh xem xong phim kinh dị liền không dám ngủ, phải gọi điện thoại liên tục cho nàng. Điện thoại vừa ngắt là Tần Tranh lại nhắn tin, hỏi mãi: "Cậu ngủ chưa?"

Nàng buồn cười: "Lần sau không xem cùng cậu nữa."

Tần Tranh nói: "Cậu không xem với mình thì mình tìm Khương Nhược Ninh."

Nàng bất đắc dĩ.

Tần Tranh lại hỏi nàng: "Cậu ở nhà một mình không sợ à?"

Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dường như đã quen rồi.

Sau khi chị nàng rời đi, bà ngoại thường bận đến rất khuya, nàng cũng không nhớ rõ mấy giờ bà về tới nhà. Khoảng thời gian bà ngoại qua đời, dì vì nhiệm vụ nên không thể về đón nàng ngay lập tức. Nàng đã sống một mình hai tháng, ngày nào cũng chỉ có một mình.

Chẳng có gì đáng sợ cả.

Có lẽ do Vân An suy nghĩ quá lâu, không kịp trả lời Tần Tranh, đến khi hoàn hồn thì cửa nhà nàng đã bị gõ vang. Nàng lập tức xỏ dép lê đi ra cửa, Tần Tranh đứng ngoài cửa, mặc bộ đồ ngủ hoa nhí, tóc dài xoã vai, tóc mái rẽ sang hai bên, để lộ vầng trán trắng nõn. Nàng hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Tần Tranh nói: "Cậu không trả lời mình, mình tưởng cậu sợ."

Nàng bị Tần Tranh chọc cười, định nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại, cuối cùng nuốt xuống vị chua chát rồi nói: "Mình không sợ."

"Không sợ là tốt rồi." Tần Tranh nói: "Vậy mình về nhà đây, cậu sợ thì gọi cho mình nhé."

Nàng thấy Tần Tranh cứ đi một bước là lại ngoái đầu ba lần. Cửa hai nhà cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng cô đi rất chậm, cuối cùng nàng nói: "Mình đưa cậu về nhà."

Tần Tranh cười rạng rỡ.

Trên đường đi, nàng hỏi Tần Tranh: "Vừa rồi cậu sợ sao?"

Tần Tranh cứng miệng: "Đương nhiên là không rồi—"

Nói chưa dứt lời, nàng đã chọc Tần Tranh: "Ma tới kìa!"

Tần Tranh hét lên, xoay người úp mặt vào vai nàng, ngón tay dùng sức nắm chặt áo nàng.

Vân An cúi đầu, thấy Tần Tranh vẫn đang vùi mặt trong lòng mình không nhúc nhích, phần áo sau lưng bị cô níu rất chặt, cổ áo bị siết đến nỗi hơi nghẹn. Nàng vỗ vỗ lưng Tần Tranh, nói: "Là Diệp Dư."

Diệp Dư đứng sau lưng Tần Tranh, nghe thấy lời Vân An thì nhỏ giọng nói: "Tần Tranh, Vân An."

Tần Tranh nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.

Giọng Diệp Dư nhẹ bẫng, không có chút sức lực nào. Lúc vừa nghe thấy, trong đầu Tần Tranh đã lướt qua vô số phân cảnh trong phim, bây giờ nhìn thấy người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tranh hỏi: "Sao cậu chưa về nhà?"

Diệp Dư học cùng lớp với Tần Tranh, nhưng Tần Tranh không có ấn tượng sâu sắc lắm về người bạn này, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc. Cô nhớ, ở kiếp trước Diệp Dư còn chưa học xong lớp 12, hình như là do nhà có chuyện nên đã bỏ học, sau đó cũng không còn nghe tin tức gì về cô ấy nữa.

Lúc này gặp được Diệp Dư, Tần Tranh có chút bất ngờ, dù sao thì cũng đã tan học lâu như vậy rồi.

Diệp Dư nói: "Mình đi vệ sinh."

Giọng Diệp Dư rất nhẹ và trầm, nói xong bèn cúi gằm mặt. Tần Tranh vừa bị doạ một phen như vậy, sợ đến nỗi không buồn đi vệ sinh nữa. Vân An hỏi cô: "Cậu không đi vệ sinh nữa à?"

Cô bình tĩnh lại một chút, nói: "Đi chứ."

Nhà vệ sinh yên tĩnh, cô quay đầu nhìn Vân An: "Cậu đi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!