Chương 18: Nhào vào

Trần Phương không hề bất ngờ khi Tần Tranh chọn tham gia cuộc thi tranh biện, cô tin rằng không học sinh nào muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Được tham gia tương đương với việc đại diện cho bộ mặt của trường, giành được thứ hạng là tốt nhất, mà dù cho không giành được thì việc tham gia giao lưu cũng là cơ hội hiếm có.

Cô chỉ không ngờ Tần Tranh lại quyết định nhanh như vậy. Trần Phương hỏi: "Em không về nhà bàn bạc với mẹ sao?"

Tần Tranh nói: "Mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý ạ."

Cũng phải.

Cô dạy học bao nhiêu năm nay, số phụ huynh không muốn con mình giỏi giang chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trần Phương gật đầu: "Vậy lát nữa em mang thư thông báo này về để mẹ em ký tên. Trên đó có lịch trình đấy, em cũng xem qua đi."

Tần Tranh nhận thư thông báo Trần Phương đưa, kẹp giữa những ngón tay, gật đầu: "Em cảm ơn cô Trần."

Trần Phương cười: "Đi đi."

Tần Tranh xoay người rời khỏi văn phòng và quay về lớp. Thời Tuế ngẩng cổ nhìn sang, thấy bóng Tần Tranh thì vội hỏi: "Cô gọi cậu có việc gì thế? Không mắng cậu chứ?"

Tần Tranh lắc đầu.

Thấy động tác của cô, Vân An thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tranh nói: "Bài thi tháng mình làm không tốt lắm."

Thời Tuế kinh ngạc: "Cậu làm bài thi tháng không tốt sao?"

Từ lúc chia lớp đến giờ, hạng nhất luôn là Tần Tranh, điểm các môn khác của cô có lúc lên lúc xuống, nhưng Tiếng Anh luôn rất ổn định, nói là làm không tốt khiến người ta rất bất ngờ. Vân An nhíu mày.

Tần Tranh nói: "Chắc là do gần đây trạng thái không tốt."

Thời Tuế nói: "Có lẽ do mấy hôm trước cậu bị cảm, phải uống thuốc nên bị ảnh hưởng."

Tần Tranh gật đầu.

Hai người nói chuyện tuy không lớn tiếng, nhưng mấy người ngồi trước sau đều nghe được, bàn tán một hồi, Khúc Hàm cũng nghe thấy lời của họ.

Tần Tranh thi không tốt sao?

Khúc Hàm siết chặt cây bút máy, ngẩng đầu nhìn gáy Tần Tranh. Từ góc độ của Khúc Hàm, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Tần Tranh, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên niềm vui khó kiềm nén.

Tần Tranh thi không tốt.

Có phải lần này không được hạng nhất nữa rồi không?

Hay là Tần Tranh khiêm tốn, cố ý nói vậy?

Không thể nào, vừa nãy cô đến văn phòng, thấy sắc mặt Trần Phương không tốt lắm, đoán chừng là vì chuyện điểm số của Tần Tranh. Tần Tranh chắc sẽ không nói dối, cô ta thật sự thi không tốt.

Khóe môi Khúc Hàm cứ nhếch lên, cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bạn cùng bàn liếc nhìn, Khúc Hàm nói: "Lát nữa mình mời cậu uống nước."

Bạn cùng bàn tuy thấy khó hiểu, nhưng vẫn vui lây. Lúc cúi đầu, Khúc Hàm liếc thấy Vân An đang nhìn Tần Tranh chằm chằm, niềm vui vừa dâng lên lại chuyển thành chua xót, cô cắn đầu lưỡi.

Trước khi giáo viên vào lớp, Vân An chọc nhẹ vào lưng Tần Tranh.

Tần Tranh quay đầu lại, Vân An xòe tay ra, trong lòng bàn tay là hai viên thuốc, một viên màu trắng, một viên màu xanh trắng xen kẽ. Tần Tranh nhìn chằm chằm viên thuốc màu trắng. Sau khi Vân An rời đi, giờ giấc sinh hoạt của cô rối tung rối mù, ngủ cũng ngủ không được, ăn cũng ăn không ngon. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cô đã gầy đi trông thấy, không cần soi gương, chỉ cần mặc quần áo là cô có thể cảm nhận được.

Lúc đó Tần Quế Lan lo lắng đến nỗi nước mắt lưng tròng: "Rốt cuộc con muốn làm gì hả?"

Muốn làm gì ư?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!