Chương 17: Đăng ký

Tần Tranh không thích đồ ngọt, nhưng cô lại thích uống trà sữa. Những lúc họ được nghỉ để ở nhà ôn bài, Tần Tranh luôn gọi hai ly trà sữa nóng. Cô sẽ uống vài ngụm ly của mình, rồi lại uống vài ngụm ly của Vân An. Vì thế mỗi lần Vân An chọn vị trà sữa, nàng đều sẽ chọn hai ly theo vị Tần Tranh thích.

Vị dâu tây, là vị cô thích.

Khương Nhược Ninh nhìn thấy trà sữa, giọng ngọt ngào: "Cảm ơn nha, Vân An."

Tần Tranh cũng ngước mắt nhìn Vân An.

Vân An nhếch môi cười, không còn vẻ tủi thân như buổi sáng nữa.

Khương Nhược Ninh nói: "Hôm nay tan học, có phải mấy cậu còn phải họp không?"

Tần Tranh xách ly trà sữa, cô chưa uống, nghe Khương Nhược Ninh hỏi thì nói: "Họp gì?"

"Không phải hôm kia cậu nói, hôm nay tan học phải lên tầng bốn họp sao?" Khương Nhược Ninh tỏ vẻ nghi hoặc. Tần Tranh mới nhớ ra, ý Khương Nhược Ninh là họp hội học sinh. Lớp 10 và lớp 11, Tần Tranh vẫn là thành viên chủ chốt của hội học sinh, lên lớp 12 việc học bận rộn nên cô rất ít khi tham gia. Nhưng dù sao cô cũng là nòng cốt lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, từ đầu năm lớp 12 đã được đề bạt lên vị trí phó chủ tịch.

Những hoạt động nhỏ thường ngày cô không cần có mặt, nhưng những hoạt động lớn thì vẫn phải đi họp để thảo luận.

Tần Tranh nhớ, lần này là để thảo luận về buổi hội diễn mừng Tết Dương lịch.

Cô còn nhớ trong buổi hội diễn mừng Tết Dương lịch, cô đã hát một bài hát, là một bản tình ca dành cho Vân An.

Nhớ lại lần nữa, cứ như thể chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Tần Tranh cụp mắt.

Khương Nhược Ninh hỏi: "Có phải là buổi hội diễn mừng Tết Dương lịch không?"

Tần Tranh lơ đãng: "Ừm."

Khương Nhược Ninh vừa uống trà sữa vừa sáp tới trước mặt cô: "Cậu thấy mình thế nào?"

Tần Tranh hỏi: "Thế nào gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Xem mình biểu diễn ấy!"

Tần Tranh cười: "Biểu diễn cái gì, diễn trò khỉ à?"

Khương Nhược Ninh nghiến răng: "Tần Tranh Tranh!"

Nghe giọng điệu của cô ấy, Tần Tranh theo phản xạ quay người lại. Vân An đang đứng ngay bên cạnh cô, lúc về Vân An không cần cô dìu, nhưng nàng lại đứng sát vai cô, nên khi vừa quay đầu lại, cô suýt nữa thì đâm sầm vào lòng Vân An. Mũi chân Tần Tranh phanh lại, cô gắng gượng lắm mới giữ vững thân hình, nhưng ngón tay thon thả của Khương Nhược Ninh lại đẩy lưng cô.

Phanh không kịp, một tay Tần Tranh chống lên vai Vân An.

Khương Nhược Ninh cười trên nỗi đau của người khác: "Cố ý à nha, Tranh Tranh, cậu vậy cũng cố ý quá rồi đó."

Tần Tranh tức đến nỗi mất hết lý trí, đưa ly trà sữa cho Vân An, nói: "Cầm lấy!"

Vân An nhận, hỏi Tần Tranh: "Cậu làm gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Mình đánh chết cậu ấy!"

Khương Nhược Ninh nghe câu đó liền chạy vòng quanh Vân An, liên tục làm mặt quỷ, vẻ mặt thèm đòn. Mỗi lần Tần Tranh sắp tóm được cô ấy thì cô ấy lại đẩy Vân An ra.

Vân An cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Nàng xách hai ly trà sữa trên tay, Khương Nhược Ninh bắt nàng làm bia đỡ đạn, thỉnh thoảng lại đẩy nàng sang trái, rồi lại sang phải. Tần Tranh vòng quanh nàng để tìm Khương Nhược Ninh tính sổ, nhưng Khương Nhược Ninh thật sự lủi quá nhanh, Tần Tranh không tài nào chạm được góc áo cô ấy. Khi mọi chuyện kết thúc, Tần Tranh thở hổn hển, đôi mắt sáng long lanh ngấn nước nhìn nàng chằm chằm, trông có chút đáng thương.

Nàng nói: "Mình giúp cậu bắt cậu ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!