Chương 16: Trà sữa

Đầu óc Tần Tranh rối bời, lúc nãy cô rõ ràng có thể nói mình bị cảm, không ăn cay được, nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại là chân Vân An bị thương. Sự hờn giận của Vân An suốt cả buổi sáng đã bị một câu nói của Tần Tranh đánh tan, lời của Khương Nhược Ninh cứ văng vẳng bên tai: "Tranh Tranh thấy cậu đi chung với Khúc Hàm nên giận rồi."

Còn có chuyện buổi sáng Tần Tranh đưa cuốn tiểu thuyết kia cho nàng, để nàng giấu đi.

Và cả bây giờ nữa.

Sắc mặt lạnh tanh cả buổi của Vân An cũng dịu đi, nàng thấy Tần Tranh đang tức tối lườm Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh cười tí tửng: "Nhanh nhanh nhanh, chỉ còn chúng ta chưa đi thôi."

Tần Tranh vừa định đi thì Khương Nhược Ninh nói: "Cậu không dìu Vân An à?"

Thật ra Khương Nhược Ninh cảm thấy vết thương của Vân An chắc là không nghiêm trọng lắm, dù sao thì buổi sáng nàng còn chở Tần Tranh bằng xe đạp cơ mà. Thế nhưng, cô muốn tìm cớ để Tần Tranh và Vân An gần gũi với nhau, cô cho rằng hai người lề mề đến cuối cùng, là vì muốn ôm nhau đi chung.

Cô vừa dứt lời, Tần Tranh nhìn sang Vân An.

Vân An vẫn ngồi yên tại chỗ, không đứng dậy. Tần Tranh hỏi: "Cậu đi cùng bọn mình, hay để mình mang đồ ăn về cho cậu?"

"Mang về phiền lắm." Khương Nhược Ninh nói, "Đi chung đi, với lại mang về nguội hết."

Tần Tranh nghe vậy cũng thấy có lý, cô gật đầu.

Vân An đứng dậy, thấy Tần Tranh định đi, nàng bước nhanh một bước, đến bên cạnh Tần Tranh. Chân nàng không dùng sức, nửa người nghiêng về phía Tần Tranh. Tần Tranh nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ôm lấy eo Vân An.

Khương Nhược Ninh làm bộ làm tịch: "Khụ—"

Cô chọc ghẹo: "Bạn Tần Tranh ơi, tay cậu đặt ở đâu thế? Đặt sai chỗ rồi có biết không!"

Nói xong, Khương Nhược Ninh kéo tay Tần Tranh, dịch lên trên một chút. Tay Tần Tranh đặt ngay dưới ngực Vân An, dù cách lớp áo thì vẫn có thể cảm nhận được đường cong phần ngực nàng. Tần Tranh xù lông: "Khương Nhược Ninh cậu muốn chết à!"

Khương Nhược Ninh ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Tần Tranh ngứa răng.

Vân An quay đầu nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô, không động đậy. Tần Tranh bước lên một bước rồi lại quay về, hỏi: "Sao cậu không đi?"

"Tóc cậu rối rồi." Nói xong, Vân An đưa tay ra, vén giúp Tần Tranh mấy sợi tóc con lòa xòa bên tóc mái. Tần Tranh ngước mắt, bất ngờ đối diện với đôi mắt của Vân An, trong veo và sáng ngời như trong ký ức.

Vân An rất thích nghịch tóc cô. Tần Tranh nhớ có mấy lần cùng làm bài tập, Vân An nằm sấp trên bàn, một tay nghịch bút bi, cái tay kia thì nghịch đuôi tóc cô. Mái tóc đen nhánh quấn quanh đầu ngón tay nàng, tạo nên vẻ mập mờ khó tả.

Tần Tranh ngẩn người. Vân An thấy cô ngây ra thì cũng không giục, chút bực bội cuối cùng cũng tan biến hết. Không hiểu sao, trái tim nàng như đang ngâm trong nước ấm, vừa mềm mại lại vừa ấm áp.

Khương Nhược Ninh ở đằng xa gọi: "Nè! Đi thôi!"

Tần Tranh quay đầu lại, Khương Nhược Ninh đứng vẫy tay ở cuối hành lang, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Thật ra, đã rất lâu rồi cô không thấy Khương Nhược Ninh như vậy. Sau chuyện đó, Khương Nhược Ninh đã trưởng thành hơn rất nhiều, Tần Tranh gần như quên mất cô ấy cũng từng rạng rỡ và vui tươi như thế. Tần Tranh bị sự vui vẻ của bạn mình lan tỏa, đuôi lông mày cong lên, cô nói: "Tới đây."

Vân An được cô dìu xuống lầu. Mặc dù vẫn là dìu, nhưng đã ăn ý hơn trước rất nhiều. Họ rất nhanh đã ra khỏi khuôn viên trường, đi qua một con đường nữa là đến phố ăn vặt, nơi đông nghịt học sinh. Tần Tranh và Vân An vẫn chưa nghĩ ra nên ăn gì, Khương Nhược Ninh nói: "Cơm chan canh vịt hay cơm chan canh gà?"

Tần Tranh ở nhà uống canh gà đến phát ngán rồi, cô nói: "Canh vịt đi."

Vân An không có ý kiến.

Khương Nhược Ninh bảo hai người tìm chỗ ngồi trước, còn cô ấy thì đi gọi món. Tần Tranh chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy khung cảnh phố ăn vặt. Mấy hôm trước trời vừa mưa, trên đường vẫn còn những vũng nước ẩm ướt, mặt trời lúc ẩn lúc hiện, thời tiết thì sương mù mờ mịt. Tần Tranh vừa mới ngồi xuống thì đã nghe có người gọi tên mình: "Tần Tranh."

Tần Tranh quay đầu lại, thấy một bạn học trông khá quen mặt nhưng cô lại không nhớ nổi tên. Người này ngồi ở dãy cuối cùng, còn là bạn cùng lớp với cô nữa. Trần Phi? Hay là Lý Phi nhỉ? Tần Tranh quên mất rồi. Cô quay lại nhìn cậu bạn kia, cậu bạn vừa đối diện với ánh mắt cô thì lập tức đỏ mặt, nói: "Trùng hợp thật."

Cách chào hỏi không được tự nhiên cho lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!