Khương Nhược Ninh nói xong thì thấy ánh mắt Tần Tranh như tóe lửa, không khỏi đẩy đẩy cô: "Đừng có ngại mà."
Tần Tranh nghiến răng: "Không có ngại."
Cô còn nhìn Khương Nhược Ninh chằm chằm.
Khương Nhược Ninh bị cô nhìn đến nỗi dựng cả tóc gáy: "Cậu làm gì thế?"
Tần Tranh nói: "Xử cậu đó. Không phải cậu muốn hôn môi sao?"
Khương Nhược Ninh bỗng nhiên bụm chặt miệng, ngoan ngoãn không nói nữa, đôi mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Tranh. Tần Tranh thấy Khương Nhược Ninh bị dọa sợ thì mới dời mắt đi. Lúc định đứng dậy, Khương Nhược Ninh "Ê" một tiếng, ghé sát vào tai Tần Tranh: "Đừng như vậy chứ, trông cậu như không được thỏa mãn d*c v*ng ấy."
Lúc Tần Tranh quay đầu lại thì Khương Nhược Ninh đã chạy nhanh hơn cả thỏ, cô ấy ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, tay Tần Tranh không với tới cô ấy. Khương Nhược Ninh ngồi vào chỗ rồi lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc cô.
Trẻ con.
Tần Tranh liếc Khương Nhược Ninh một cái, vẻ mặt đang cười đùa vui vẻ của Khương Nhược Ninh vụt tắt khi thấy Vân An và Khúc Hàm cùng nhau bước vào cửa. Khương Nhược Ninh nhíu mày, hơi hé miệng, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Vân An, rồi lại nhìn sang Tần Tranh.
Cô còn tưởng Tần Tranh và Vân An muốn tránh hiềm nghi nên mới một trước một sau quay về.
Cô không để ý Khúc Hàm ra ngoài từ lúc nào, lại càng không biết sao hai người này lại đi cùng nhau. Thảo nào lúc nãy Tần Tranh lại giận. Khương Nhược Ninh đã tìm ra điểm mấu chốt, bèn đứng dậy đi tới, chen vào giữa Vân An và Khúc Hàm. Cô nói: "Cho qua, cho qua!"
Khúc Hàm không vui nhìn cô, Vân An nhích người sang bên cạnh. Sau khi lướt qua người Vân An, cô quay đầu lại: "Vân An, có chuyện mình muốn hỏi cậu."
Vân An ngước mắt: "Chuyện gì vậy?"
Khương Nhược Ninh liếc Khúc Hàm, rồi lại nhìn Vân An, Vân An hiểu ý, dựa sát vào cô hơn. Khương Nhược Ninh ghé sát tai nói với Vân An, giọng vừa nhẹ vừa nhỏ. Vân An nghe cô nói: "Cậu gan thật đấy, Tranh Tranh giận rồi kìa."
Vân An cúi đầu: "Cậu ấy không có giận đâu."
Khương Nhược Ninh nghi hoặc: "Hả?"
Sau đó cô quả quyết: "Không thể nào, mình vừa nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy vẫn còn đang giận kìa."
Trong đôi mắt kiềm nén của Vân An ánh lên tia sáng yếu ớt, nàng nhìn Khương Nhược Ninh không chớp mắt: "Có thật không?"
Khương Nhược Ninh bị ánh mắt này của nàng làm cho ngơ ngác, vô thức gật đầu: "Thật mà."
Vừa nãy đúng là Tần Tranh đang giận, đâu có sai.
Lúc này tâm trạng tủi thân của Vân An mới khá hơn một chút, nàng nhìn Tần Tranh qua Khương Nhược Ninh. Tần Tranh đang xem Khương Nhược Ninh lại định giở trò gì, thì bất chợt chạm phải ánh mắt Vân An đang nhìn qua. Cô khẽ hít vào, không khỏi nhớ tới dáng vẻ mắt đỏ hoe của Vân An trong nhà vệ sinh lúc nãy.
Vừa đáng thương, vừa tủi thân.
Tần Tranh cụp mắt, ngón tay siết chặt cây bút bi. Vân An nhìn đường quai hàm và góc nghiêng căng cứng của cô, tim cũng thắt lại.
Cô Chu kẹp tập đề thi bước vào, lớp học dần yên lặng trở lại. Cô gõ lên bệ giảng trước mặt, nói: "Suốt ngày cứ chí chóe chí chóe! Các em là chim sẻ hả, sao không ra đậu trên cái cây ngoài kia đi?"
Một học sinh ngồi dãy sau phì cười, ngay sau đó như phản ứng dây chuyền, cả lớp vang lên một tràng cười khúc khích. Mặt cô Chu sa sầm lại: "Còn cười! Đợt thi tháng này xong sẽ họp phụ huynh, để xem các em còn cười được nữa không!"
Có bạn học kêu trời: "Không cần đâu cô ơi!"
Cô Chu trừng mắt: "Em nói xem có cần không? Hay em lên làm giáo viên chủ nhiệm đi?"
Nói xong, cô đặt tập đề thi lên bàn giáo viên: "Còn mười lăm phút nữa là thi, tất cả các em tập trung cao độ cho cô! Lần này phụ huynh nào không đến, cô sẽ đích thân đến tận nhà mời!"
Tiếng than khóc khắp nơi.
Tần Tranh biết cô sợ có vài bạn về nhà sẽ không nói với ba mẹ chuyện họp phụ huynh. Hồi giữa kỳ đã có mấy bạn giở trò khôn vặt, không nhắc tới việc họp phụ huynh, bị cô Chu biết được nên đã phạt nặng, lần này e là khó thoát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!