Chương 14: Hôn môi

Vân An, sao lại nói những lời như vậy?

Không phải ấu trĩ, mà là trong ký ức của Tần Tranh, Vân An sẽ không như thế, nàng sẽ không nói những lời này bằng giọng điệu giống như đang làm nũng. Trước kia, cô tò mò hỏi Vân An: "Cậu không biết làm nũng sao?"

Vân An nhìn Tần Tranh bằng đôi mắt trong veo, khiến cô ngại ngùng, lập tức đỏ mặt giải thích: "Là thế này nè, thế kia kìa."

Vân An bối rối: "Như thế nào?"

Tần Tranh cắn môi: "Trời ơi, thì là như vậy đó!"

Cô xấu hổ, liếc Vân An một cái, ánh mắt mập mờ. Cô nói: "Cậu học theo mình nha."

Vân An gật đầu, vẻ mặt thành thật nghiêm túc, cứ như Tần Tranh sắp dạy nàng chuyện gì ghê gớm lắm. Tần Tranh bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm cho bật cười, ép nàng học cách làm nũng giống mình, từ giọng điệu, lời nói đến biểu cảm. Vân An còn chưa học thì mặt đã đỏ bừng.

Tần Tranh hỏi nàng: "Cậu đỏ mặt cái gì?"

Vân An cười: "Tại cậu rất dễ thương."

Tần Tranh thấy nàng đáng yêu chết đi được, ôm nàng rồi la oai oái.

Nhưng chuyện dạy nàng làm nũng, Tần Tranh bây giờ vẫn chưa dạy.

Lẽ nào Vân An không thầy dạy mà cũng tự hiểu sao?

Tần Tranh phát hiện Vân An và người trong ký ức có chút khác biệt, có lẽ là vì hai ngày nay cô đã quá dồn ép Vân An, khiến Vân An làm ra những chuyện bình thường nàng sẽ không làm.

Nếu là Tần Tranh trước kia nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ hưng phấn sờ tai Vân An, còn nắn nhẹ d** tai nàng, nói vài câu mập mờ. Nhưng giờ phút này, Tần Tranh chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Thấy vệt hồng trên mặt Vân An tan đi, vẻ mặt bình tĩnh như thường, Tần Tranh mới lên tiếng: "Về lớp thôi."

Cô không đưa tay sờ tai Vân An.

Cảm giác khó chịu dâng lên mãnh liệt từ lồng ngực Vân An, nghẹn lại nơi cổ họng nàng, khiến hơi thở của nàng cũng thấy đau nhói.

Khi cúi đầu lần nữa, hốc mắt Vân An hơi nóng lên.

Bỗng cảm thấy, vô cùng tủi thân.

Còn tủi thân hơn lúc trước cãi nhau với Tần Tranh, bị Tần Tranh phớt lờ nữa.

Còn tủi thân hơn cả việc rất lâu, rất lâu rồi không nhận được tin tức của chị nàng.

Còn tủi thân hơn tất cả mọi thứ.

Vân An im lặng không nói tiếng nào. Lúc Tần Tranh đến đỡ nàng, nàng không động đậy, mà quay người đi về phía nhà vệ sinh. Tần Tranh hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Nàng không đáp lại.

Tần Tranh nhíu mày.

Vân An tiếp tục đi về phía trước, nàng đi rất chậm, tập tà tập tễnh. Tần Tranh nhìn bóng lưng nàng, bỗng nhận ra mình chưa bao giờ nhìn kỹ dáng vẻ Vân An rời đi. Lúc hai người tách ra, bao giờ cũng là cô đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, Vân An vẫn đứng yên tại chỗ vẫy tay với cô. Đến nỗi khi Vân An thật sự rời đi, ngay cả ấn tượng về bóng lưng ấy cô cũng thấy rất mơ hồ.

Nhưng, không nên như vậy.

Tần Tranh đi theo sau: "Cậu làm gì thế?"

Thấy Vân An vào nhà vệ sinh, Tần Tranh hỏi: "Cậu muốn đi vệ sinh à?"

Vân An vẫn cúi đầu đi vào nhà vệ sinh. Có bạn học đang ở đó, thấy hai người đi vào thì ngạc nhiên: "Ủa, Tranh Tranh, mấy cậu đi đâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!