Vân An hành động quá nhanh, Tần Tranh không ngờ tới. Lúc bị ôm, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả não, mặt cô lập tức đỏ bừng. Vẻ mặt Tần Tranh trông không được tự nhiên, cô nén giận: "Cậu làm gì thế?"
"Mình đau chân." Vân An giải thích: "Đau lắm luôn."
Đau chân thì ôm cô làm gì?
Cô là thuốc giảm đau chắc!
Tần Tranh bất đắc dĩ đẩy vai Vân An ra. Cô đứng, còn Vân An ngồi, lúc đẩy vai, cánh tay cô bị tóc quẹt trúng, vừa tê vừa ngứa. Cô liếc nhìn ngoài cửa sổ, Trịnh Lệ Lệ và cô Chu đã nói chuyện xong, đang xoay người quay về. Cô nghiến răng: "Mau buông mình ra! Cô Trịnh về rồi!"
Vân An vẫn ôm chặt không buông, còn ngẩng đầu lên: "Về thì sao chứ?"
Tần Tranh nghẹn lời.
Cô đột nhiên nhớ tới trò chơi khăm trước đây của mình. Mỗi lần cùng Vân An ôn bài trong phòng, Tần Quế Lan không trực tiếp đi vào mà sẽ gõ cửa: "Tranh Tranh, ra ăn chút trái cây nào."
Cô đáp: "Dạ con biết rồi, con ra ngay ạ."
Cô trả lời xong cũng không đứng dậy, Vân An đứng dậy trước, cô bèn ôm eo Vân An từ phía sau. Lúc Vân An nhìn cô, vành tai nàng đỏ bừng, đó là dáng vẻ ngại ngùng nhất của Vân An mà cô từng thấy. Thế nên sau đó, mỗi lần Tần Quế Lan gõ cửa gọi họ, cô đều không lên tiếng, cũng không buông tay, cứ thế ôm chặt Vân An.
Vân An nói: "Tranh Tranh, dì sắp vào đấy."
Cô tỏ vẻ bất cần, nhướng mày khiêu khích: "Vào thì sao chứ?"
Giọng điệu y hệt Vân An lúc này.
Tần Tranh sốt ruột, cô định kéo hai tay Vân An ra, nhưng còn chưa kịp dùng sức thì đã bị Vân An đè tay lại, trói quặt ra sau. Hai tay Tần Tranh bị trói sau lưng, nửa thân trên chúi về phía trước, ngực đập vào mặt Vân An.
Tuy cách một lớp áo khoác, nhưng vì Tần Tranh vặn người nên lực va chạm không hề nhỏ.
Cả hai đều sững người.
Tần Tranh vừa định mắng, cúi đầu liền thấy vành tai đỏ bừng và hàng mi khẽ cụp xuống của Vân An.
Trịnh Lệ Lệ quay lại phòng y tế, thấy hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô buồn cười hỏi: "Sao thế, cãi nhau à?"
Tâm trạng của đám trẻ tuổi dậy thì khá thất thường, sáng nay con gái cô còn dỗi vì bị cô bắt ăn thêm một quả trứng. Giọng Trịnh Lệ Lệ có ý trêu chọc, Tần Tranh liếc nhìn Vân An, vẻ mặt Vân An đã bình thường trở lại, chỉ có vành tai là vẫn đỏ ửng. Cứ ngượng ngùng là tai Vân An lại đỏ, Tần Tranh phát hiện ra đặc điểm này bèn sờ vành tai Vân An, nhưng Vân An kéo tay cô ra.
Tần Tranh không phục: "Sờ một chút thì có sao chứ, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu."
Cô vừa nói vừa sờ tai mình: "Sao tai mình không nóng nhỉ?"
Vân An nói: "Phản ứng của mỗi người khác nhau mà."
Tần Tranh gật đầu: "Cũng đúng, phản ứng của cậu rất dễ thương."
Vành tai Vân An càng đỏ hơn.
Tần Tranh nhìn chằm chằm, nói: "Mình cắn một cái có được không?"
Vân An ngỡ ngàng.
Nhớ lại lời nói đùa lúc đó, Tần Tranh cụp mắt. Vẻ mặt Vân An vẫn như thường, nàng cười nhạt đáp lời Trịnh Lệ Lệ: "Cô Trịnh, bọn em không có cãi nhau ạ."
Trịnh Lệ Lệ cũng không để tâm lắm. Cô từng nghe Tần Quế Lan nói về Vân An, bảo rằng con bé tính tình điềm đạm, chân thành, ai tốt với con bé thì con bé sẽ hết lòng hết dạ tốt lại với người đó. Tiếc là đứa nhỏ này không có ba mẹ, dì ở bên cạnh cũng ít khi chăm sóc, vậy nên rất là đáng thương. Tần Quế Lan còn dặn cô, thường ngày nếu có thể thì quan tâm chăm sóc Vân An nhiều hơn.
Trịnh Lệ Lệ có ấn tượng sâu sắc với Vân An, không phải vì Tần Quế Lan dặn dò cô chăm sóc Vân An, mà là vì có một lần trong giờ Thể dục, lớp các em ấy có một bạn nữ bị đau bụng, không đi nổi. Vân An đã cõng bạn nữ đó chạy đến chỗ Trịnh Lệ Lệ, dù thở hổn hển nhưng vẫn có thể trình bày rõ ràng triệu chứng và suy đoán của mình. Khả năng quan sát và phán đoán như vậy rất hiếm thấy, cho nên Trịnh Lệ Lệ có ấn tượng rất sâu, chỉ là hai người họ không có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Trịnh Lệ Lệ cúi đầu, kiểm tra miếng thuốc dán trên chân Vân An, nói: "Ổn rồi, lát nữa là có thể về lớp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!