Vân An rất giận.
Nàng hoàn toàn có lý do để giận.
Tần Tranh nghĩ, nếu cô là Vân An, e rằng không chỉ giận, mà có lẽ sẽ tức đến mức muốn đánh người. Thế nhưng Vân An vẫn luôn kiềm chế rất tốt, dù rất bực mình thì nàng cũng chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Thật ra, cô không thích sự bình tĩnh của Vân An cho lắm.
Quá bình tĩnh, quá khó nắm bắt.
Việc này khiến suốt một quãng thời gian dài sau khi Vân An rời đi, cô cứ suy nghĩ mãi về lý do nàng bỏ đi, lý do nàng không muốn ở bên cô nữa. Liệu có phải vì cô quá ngang ngược, hay quá tùy hứng không? Cô không ngừng tìm lỗi ở bản thân. Khương Nhược Ninh hận rèn sắt không thành thép, mắng cô người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cô không nhớ mình đã gắng gượng vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào.
Mỗi ngày cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, canh chừng điện thoại, lắng nghe động tĩnh nhà bên cạnh. Đã có mấy lần nửa đêm gió thổi, cành cây đập vào bệ cửa sổ phòng cô, cô liền giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp xỏ giày đã chạy tới bên cửa sổ. Cô cứ ngỡ đẩy cửa sổ ra là còn có thể nhìn thấy bóng hình thanh tú đứng bên ngoài, nghe thấy người ấy gọi: "Tranh Tranh."
Đã rất nhiều lần cô mơ, rồi tỉnh dậy nhìn lên trần nhà, vô cùng hoang mang mờ mịt.
Khương Nhược Ninh nghiến răng nói: "Tần Tranh, cậu tỉnh táo lại một chút có được không?"
Được chứ.
Cô từ từ chấp nhận chuyện Vân An rời bỏ cô, không cần cô nữa.
Cô bắt đầu tỉnh táo.
Mất gần bảy năm, cô cuối cùng đã chấp nhận. Nhưng sau đó duyên phận run rủi, cô gặp lại Vân An.
Lý trí nói với cô, Vân An hiện tại không làm gì sai cả, việc phải chịu đựng tính xấu của cô rất là oan uổng, thế nhưng tình cảm trước sau vẫn lấn át lý trí. Nhìn thấy bóng dáng nàng, ngửi được hơi thở của nàng, nghe thấy giọng nói của nàng, đều khiến Tần Tranh rơi vào đoạn ký ức đen tối đó.
Không phải là cô muốn giày vò Vân An.
Chỉ là, cô không kiểm soát được.
Tần Tranh thở dài.
Cô cụp mắt nhìn bàn tay Vân An đang nắm lấy cánh tay mình, rất dùng sức, khớp xương rõ ràng. Cô im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Vân An ngẩn người.
Tần Tranh giỏi nhất là dùng giọng điệu nũng nịu để xin lỗi. Có những lúc Tần Tranh biết mình sai, nhưng không xuống nước được, chỉ cần một ánh mắt, cô sẽ cười rạng rỡ rồi lại gần dỗ dành: "Thôi được rồi, xin lỗi mà, là mình sai."
Cô chưa bao giờ xin lỗi nghiêm túc cả.
Vân An có chút không quen, trong lòng đột nhiên dấy lên suy nghĩ kỳ lạ. Nàng thậm chí nghĩ, thà là để Tần Tranh tức giận, phẫn nộ nhìn nàng, còn hơn là nghe cô nói xin lỗi.
Nàng có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao?
Vân An nhíu mày.
Tần Tranh nói: "Sắp vào lớp rồi, về thôi."
Cô quay người, điện thoại trong túi Vân An liền rung lên. Hai người cùng sững lại, Vân An lấy điện thoại ra, thấy màn hình đang nhấp nháy tên Khương Nhược Ninh. Nàng liếc nhìn Tần Tranh, rồi nghe máy. Giọng Khương Nhược Ninh rất nhỏ, cố đè thấp giọng nói: "Tranh Tranh, cậu đi đâu thế! Cô Chu giận lắm đó, mình nói với cô Chu là mấy cậu đến phòng y tế rồi.
Cậu đừng để lộ đó nha!"
Tần Tranh còn chưa kịp trả lời thì Khương Nhược Ninh đã cúp máy.
Tần Tranh bất đắc dĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!