Tần Tranh nhận được lá thư đầu tiên của Vân An là vào năm thứ năm Vân An rời đi, học kỳ cuối của năm tư đại học. Thật ra bọn họ đã không cần phải ở lại trường nữa, đặc biệt là Tần Tranh. Bắt đầu từ hồi năm hai đại học, cô đã liên tục nhận được lời mời của rất nhiều công ty quản lý, muốn cô làm nghệ sĩ. Khi cô từ chối khéo đề nghị được tiến cử lên làm nghiên cứu sinh của giáo viên hướng dẫn, thầy còn ngạc nhiên: "Em thật sự muốn làm người nổi tiếng à?"
Làm người nổi tiếng thì cô chưa từng nghĩ tới.
Nhưng đúng là cô đã vào công ty quản lý.
Bắt đầu từ năm hai đại học, thỉnh thoảng cô nhận lời biểu diễn tại một số show bên ngoài. Vào các kỳ nghỉ, cô bay khắp nơi trong nước, rồi bay khắp thế giới, vì vậy định hướng nghề nghiệp của cô rất rõ ràng. Đến năm thứ tư, vì có hoạt động gần trường nên cô dứt khoát ở ký túc xá. Mỗi ngày, thư tình và quà tặng được gửi đến dồn dập, lá thư của Vân An cũng lẫn trong số đó.
Bạn cùng phòng nói: "Tranh Tranh à, bác quản lý ký túc xá kêu hòm thư phòng mình lại đầy nữa rồi."
Một bạn cùng phòng khác hỏi: "Sao cậu không mang lên?"
"Nhiều như vậy, sao mà mình cầm nổi." Bạn cùng phòng k** r*n: "Nặng lắm đó."
Tần Tranh nói: "Lát nữa mình đi lấy."
Bạn cùng phòng sáp lại gần: "Để mình giúp cậu."
Cũng không phải là họ sợ Tần Tranh không cầm nổi, mà chủ yếu là muốn hóng chuyện. Nhìn thấy tên trên bì thư, họ liền nói: "Đây không phải là XX khoa Ngoại ngữ sao? Nghe nói người này siêu lạnh lùng cao ngạo, cậu ta mà cũng viết thư tình à?"
Tần Tranh mặc kệ các cô ấy bàn tán.
Mãi đến khi cô nghe được một cái tên.
"Vân An?" Bạn cùng phòng kinh ngạc: "Khoa nào vậy? Trường mình có người này sao?"
Một người bạn cùng phòng khác phản bác: "Trường mình đông người như vậy, sao cậu biết là không có."
"Chưa nghe bao giờ." Bạn cùng phòng vừa đi vừa nói, không chú ý Tần Tranh bên cạnh đứng bất động. Dưới ánh mặt trời gay gắt, cơ thể cô cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc, bên tai ong ong từ nặng chuyển sang nhẹ dần. Cô muốn mở miệng nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể phát ra âm thanh vỡ vụn, rất nhỏ, rất yếu, bạn cùng phòng không nghe được.
Có người hỏi thăm cô: "Tranh Tranh!"
Cô hoàn hồn, lao đến trước mặt bạn cùng phòng, mắt đỏ hoe: "Thư đâu?"
Bạn cùng phòng giật nảy mình, ngây người nhìn cô: "Hả?"
Cô cố nén cảm xúc, giọng nói trở nên khàn và trầm: "Thư đâu!"
Bạn cùng phòng đưa hết số thư trong ngực cho cô. Tần Tranh đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng cầm lấy lá thư trên cùng.
Lúc cô quay người đi, bạn cùng phòng khó hiểu: "Sao thế?"
"Không biết nữa, chưa thấy cậu ấy như vậy bao giờ."
Giọng nói nhỏ dần.
Cô không nghe thấy.
Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm hai chữ Vân An trên bì thư.
Đã có vô số lần cô thấy Vân An viết cái tên này, trên sách, trên vở, và trong lòng bàn tay cô. Tần Tranh nhắm mắt cũng biết được độ cong của từng nét chữ. Người cô cứng đờ, ngón tay vụng về mở lá thư đó ra.
Một tờ giấy mỏng tang.
Chỉ viết một câu: Tranh Tranh, hôm nay trời mưa rồi.
Không đầu không đuôi.
Nhưng Tần Tranh lại hiểu nó có nghĩa là gì. Sao nàng dám? Sao nàng có thể? Nàng dựa vào cái gì chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!