Chương 10: Nét chữ

Mãi đến khi tới cửa lớp, Khương Nhược Ninh vẫn còn lăn tăn chuyện Vân An bị cắn ở tay. Tần Tranh không nhịn được nữa: "Cậu quan tâm cậu ấy như thế, vậy cậu cùng cậu ấy đi tiêm phòng đi."

"Mình mà thèm quan tâm cậu ấy!" Khương Nhược Ninh nói: "Mình đây là quan tâm cậu!"

Tần Tranh bực bội: "Thế sao cậu ba câu không rời cậu ấy?"

Khương Nhược Ninh nghiêm túc: "Tất nhiên rồi, bệnh dại có lây đó! Trước khi cậu ấy tiêm phòng thì cậu không được hôn môi cậu ấy đâu đấy."

Tần Tranh:...

Sao lúc nào Khương Nhược Ninh cũng có thể nói mấy chuyện riêng tư một cách hùng hồn như vậy chứ.

Tần Tranh vừa định phản bác thì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô và Vân An hôn nhau, chính là vào một buổi tối sau khi cô vào viện. Kết thúc tiết tự học buổi tối, cô ngồi sau xe Vân An, đến cổng khu dân cư thì chia tay Khương Nhược Ninh. Nơi họ ở thuộc vùng ven đô [1], có rất nhiều nhà cũ đã bị giải tỏa, khu vực của họ cũng nằm trong quy hoạch, nhưng vì dân cư khá đông nên không thể giải tỏa cùng lúc. Tuy nhà cô ở trong khu dân cư, nhưng lại nằm ở khu vực trong cùng chưa bị giải tỏa.

Bình thường về nhà, hai người phải đi qua cổng khu dân cư, sau đó đi xuyên qua mười mấy tòa nhà cao tầng, phía sau đó mới là nhà cô.

[1] Vùng ven đô: Thuật ngữ chỉ khu vực nằm ở rìa thành phố, nơi giao thoa giữa đô thị và nông thôn, thường đang trong quá trình đô thị hóa.

Tối hôm đó trời tối và rất lạnh, cô vẫn như thường lệ vòng hai tay ôm eo Vân An, áp mặt vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng. Hai người nói chuyện về chủ đề sức khỏe, nói qua nói lại thì nhắc đến chuyện cô bị cảm.

Vân An nhấn mạnh: "Nhất định phải tập thể dục nhiều hơn. Sáng mai mình dậy sớm cùng cậu đi bộ hai vòng quanh nhà nhé?"

Cô tê cả da đầu: "Thế thì chẳng phải 5 giờ đã dậy à?"

Vân An mặt tỉnh bơ: "5 giờ dậy cũng được."

Cô véo eo Vân An: "12 giờ khuya ngủ, 5 giờ sáng dậy, cậu muốn mình đột tử chết sao!"

Trong bóng đêm yên lặng, giọng của Vân An cực kỳ rõ: "Sao lại thế được? Trước đây mình..."

Cô thò đầu: "Trước đây sao?"

Vân An nói: "Trước đây mình đi chơi với chị mình, toàn dậy lúc 5 giờ."

"Cậu điên rồi." Cô nói: "Dù sao mình cũng không dậy đâu."

Vân An nói: "Vậy sức khỏe của cậu..."

"Thế nào?" Cô nhảy tót khỏi yên sau, hỏi Vân An: "Cậu chê mình à?"

Vân An chống mũi chân xuống đất, phanh xe lại, nghiêng người qua. Cô cảm thấy, vì Vân An rất gầy nên dù mặc áo phao bên trong, khoác đồng phục bên ngoài thì trông nàng vẫn thanh tú, không hề cồng kềnh chút nào. Mỗi lần xếp hàng, Vân An đứng trong đám người đều rất nổi bật, dẫu cho Khương Nhược Ninh nói cô là người tình trong mắt hóa Tây Thi [2].

[2] Người tình trong mắt hóa Tây Thi: Nghĩa là trong mắt người đang yêu, người yêu của mình luôn là đẹp nhất.

Vân An nói: "Sao lại thế được, mình chỉ lo cậu bị bệnh thôi."

"Cậu để mình ngủ nhiều hơn thì mình sẽ không bị bệnh." Cô hỏi Vân An: "Hay là cậu sợ mình lây bệnh cảm cho cậu? Vậy thì cậu tránh xa mình ra một chút đi."

Giọng Vân An bất đắc dĩ: "Tranh Tranh à."

Cô không thèm để ý đến Vân An, cứ thế đi nhanh về phía trước.

Vân An dắt xe theo sau, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng kẽo kẹt. Vân An nói: "Đừng giận mà, mình thật sự không có ý đó."

Cô khẽ hừ một tiếng.

Vân An nói: "Hay là để mình chứng minh cho cậu xem nhé."

Cô tò mò: "Chứng minh thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!