Ký ức cuối cùng của Tần Tranh là tiếng phanh xe chói tai trên đường. Đầu cô đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm, đầu óc như muốn nổ tung. Cô không kiềm được mà r*n r* thành tiếng, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Tranh Tranh?"
"Tranh Tranh con đừng làm mẹ sợ." Giọng nói của người phụ nữ khiến Tần Tranh mơ màng mở mắt ra.
Tần Quế Lan khóc nức nở, nước mắt giàn giụa. Bà nằm nhoài trên người Tần Tranh, thấy cô tỉnh lại thì sững sờ, lập tức hét lên: "Bác sĩ! Bác sĩ!"
Tần Tranh nhíu mày.
Mẹ cô nhanh vậy sao? Vừa mới xảy ra tai nạn xe là đã chạy tới rồi? Hay là cô đã nằm viện rất lâu? Đầu Tần Tranh đầy nghi vấn. Cô thấy mẹ dẫn bác sĩ vào phòng bệnh, bác sĩ đi tới trước mặt cô, quan sát cô một lát rồi nói: "Không sao rồi. Lần sau chú ý, viêm phổi nặng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy."
Bác sĩ nghiêm mặt, thần sắc nghiêm nghị, Tần Tranh càng nghe càng mơ hồ: "Viêm phổi?"
Cô vừa lên tiếng thì đã ngứa cổ họng, không nhịn được mà ho khan. Tần Quế Lan vội cầm cái ly bên cạnh, cắm ống hút đưa cho cô. Tần Tranh gắng gượng uống hai ngụm, cuống họng bỏng rát được nước làm dịu đi, không còn đau và khô như vậy nữa.
Sau khi bác sĩ rời đi.
Tần Quế Lan nắm tay Tần Tranh: "Con dọa mẹ chết khiếp. Mẹ đã nói con rồi, bị cảm thì đừng cố chịu. Con cứ không nghe, giờ thì ngã bệnh rồi đấy."
Tần Tranh nhíu mày: "Bị cảm ạ?"
Không phải cô bị tai nạn xe à?
Tần Quế Lan nói: "Đúng vậy, hai hôm trước con ho thì mẹ nên để ý mới phải, là lỗi của mẹ." Tay phải bà vuốt qua má và mái tóc Tần Tranh: "Lát nữa mẹ mua hai trái lê, chưng nước đường cho con uống, uống xong sẽ khỏe thôi."
"Không phải, mẹ." Tần Tranh hỏi: "Con không bị tai nạn xe sao?"
"Tai nạn xe gì?" Tần Quế Lan nói: "Nói bậy bạ cái gì đó."
Tần Tranh ngơ ngác, cô nhìn Tần Quế Lan trước mặt, cảm thấy có gì đó không giống. Lúc Tần Quế Lan đứng dậy, cô gọi: "Mẹ!"
Tần Quế Lan quay đầu lại, Tần Tranh nói: "Mẹ nuôi tóc dài hồi nào vậy?"
Tần Quế Lan không hiểu: "Không phải mẹ luôn để tóc dài sao?"
Luôn?
Tần Tranh nhớ năm đầu tiên cô đi làm, Tần Quế Lan đã cắt tóc ngắn, nói là để cho mát, chưa thử để tóc ngắn bao giờ. Từ đó về sau bà không nuôi tóc dài nữa. Những mảnh thông tin chen vào đầu Tần Tranh, cô kinh ngạc một lúc rồi hỏi Tần Quế Lan: "Mẹ, điện thoại của con đâu rồi?"
"Điện thoại điện thoại, từ sáng đến tối chỉ biết đòi điện thoại." Tần Quế Lan càu nhàu: "Đã lớp 12 rồi còn suốt ngày tìm điện thoại, thật muốn ném điện thoại của con đi mà!"
Miệng bà nói vậy, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Tần Tranh đang trợn mắt ngoác mồm.
Lớp, lớp 12?
Tần Tranh cảm thấy Tần Quế Lan đang nói đùa, hoặc là cô đang nằm mơ. Nhưng khi mở màn hình điện thoại và nhìn thấy thời gian hiển thị trên đó, cô chết lặng.
Bảy năm trước?
Cô quay về bảy năm trước?
Bảy năm trước, Tần Tranh từng có một lần nằm viện, đó là vào tuần trước kỳ thi tháng. Cô bị cúm, khi đó nghĩ uống thuốc cảm là khỏi, lúc sau bị sốt nhẹ nhưng cô vẫn cố chịu đựng. Cô định bụng gắng gượng đến khi kỳ thi tháng kết thúc thì sẽ đến bệnh viện truyền nước biển, nhưng không ngờ lại ngất xỉu trong lớp, dọa giáo viên và bạn học chết khiếp, lập tức đưa cô vào viện.
Vậy bây giờ cô đã quay về thời điểm diễn ra kỳ thi tháng ư?
Có thể sao?
Tần Tranh giơ cánh tay lên, kim truyền dịch vẫn còn cắm trên mu bàn tay, băng dán y tế quấn từng lớp, trong ống truyền trong suốt là nước thuốc lạnh lẽo, từng chút một chảy vào cơ thể cô. Cảm giác rất thật, nhưng Tần Tranh nghi ngờ mình đang mơ. Cô dùng tay véo mạnh vào đùi, đau đến nỗi ứa nước mắt.
Thật sự không phải mơ ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!