Tiếng chiêng đưa Vệ Lai Bách Đa lên sàn giao dịch vang vọng khắp đại sảnh, Châu Túc Tấn một lần nữa vỗ tay vì Vệ Lai. Trong thời gian hẹn hò hợp đồng, cô từng nói với anh một cách đầy mong đợi, rằng cô sẽ mở bao nhiêu cửa hàng trong tương lai.
Khoảng thời gian đó, cô đặt thời hạn cho mình là mười năm, thậm chí là lâu hơn.
Trình Mẫn Chi ôm con gái trên sân khấu, tâm nguyện mà bà chưa bao giờ dám mong cầu, con gái đã thay bà thực hiện.
Cảnh tượng con gái sau khi từ chức, nói sẽ đến siêu thị giúp đỡ bà, bỗng hiện ra trước mắt.
Cho đến khi tất cả nghi thức kết thúc, Vệ Lai xuống khán đài tìm Châu Túc Tấn. Cô quàng chiếc khăn màu đỏ, tượng trưng cho sự thịnh vượng. Sự kích động và vui mừng của cô không sao diễn tả bằng lời.
Châu Túc Tấn nhẹ nhàng ôm cô: "Chúc mừng em, giám đốc Vệ."
Vệ Lai quàng chiếc khăn cho anh: "Cảm ơn giám đốc Châu đã đồng hành với em, luôn bao dung cho mọi tính khí của em." Cho dù tốt hay xấu, anh đều chấp nhận.
Cô từng không hiểu anh, khoảnh khắc đứng trên sân khấu gõ chiêng ngày hôm nay, tất cả những niềm vui và thành công cô thu hoạch được đều hoàn toàn thuộc về bản thân cô, cô không phải bà Châu, mà là giám đốc Vệ.
Bữa tiệc tri ân buổi tối, Châu Túc Tấn đi cùng cô.
Hạ Vạn Trình cũng đến tham dự buổi lễ, ông giống như Châu Túc Tấn, ngồi bên dưới khán đài. Kể từ lúc Trình Mẫn Chi lên sân khấu, ánh mắt của ông chưa bao giờ rời khỏi bà.
Kết thúc buổi lễ, Trình Mẫn Chi tìm kiếm ông trong biển người: "Sao ông lại ngồi tận phía sau vậy."
Hạ Vạn Trình cười: "Không thể lấn át nhân vật chính được."
Mãi đến khi con gái và con rể, vợ cũ và Hạ Vạn Trình rời khỏi đại sảnh, Vệ Hoa Thiên mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hôm nay ông đến tham dự buổi lễ của Vệ Lai Bách Đa với tư cách là cố vấn pháp lý.
Hai mươi sáu năm trước, siêu thị Vệ Lai mới chỉ mở bốn cửa hàng ở Giang Thành, mỗi lần đến đêm giao thừa, vợ cũ đều bận rộn đến 11 giờ mới về.
Ông đưa con gái đến trước cổng siêu thị đợi bà tan ca, rồi đón bà đi ăn bữa cơm tất niên. Thời gian quá muộn, con gái ngủ quên ở ghế sau.
Vợ cũ ngồi lên ghế sau, ôm con gái vào lòng.
Thời điểm đó, việc đưa siêu thị lên sàn giao dịch là một ước mơ quá đỗi xa vời, không ai dám nghĩ tới.
Một đêm giao thừa nữa lại tới, những thứ tưởng chừng như rất xa đó, có đôi khi nhớ lại chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.
"Ba!"
Vệ Hoa Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy con gái vừa rời đi đã quay lại.
Vệ Lai sải bước tới, ôm cánh tay ông. Vừa rồi mải nói chuyện với Châu Túc Tấn, lên xe rồi mới nhớ ra ba vẫn ở trong đại sảnh.
"Ba, ba không cần phải đến buổi tiệc tri ân. Ngày mai hai ba con mình ăn mừng riêng cũng được."
Vệ Hoa Thiên hiểu, con gái đang quan tâm đ ến cảm xúc của ông, bởi vì Hạ Vạn Trình cũng tới buổi tiệc tri ân đó. Một ngày quan trọng như vậy với con gái, ông đương nhiên phải chứng kiến toàn bộ quá trình.
Ông cười: "Con và Túc Tấn qua đó trước đi, ba đợi dì Triệu và Nhất Hàm mới cùng đi."
Vệ Lai bất ngờ: "Dì Triệu và chị con cũng tới sao?"
"Ừm, dì Triệu của con sáng nay có phiên toà nên không thể tới đây, nhưng sẽ đến buổi tiệc tri ân." Vợ ông và Triệu Nhất Hàm từ Giang Thành tới, vợ nói công ty lên sàn giao dịch quan trọng như kết hôn, không thể vắng mặt. Trước đây lúc Triệu Nhất Hàm sinh con, Trình Mẫn Chi đã đến thăm, bà đương nhiên cũng phải nghĩ thoáng ra.
Buổi tiệc tri ân được tổ chức trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn, có khoảng sáu bảy trăm người tham dự.
Lúc Triệu Mai đến đại sảnh, bà không đặc biệt đến chào hỏi Trình Mẫn Chi mà tìm Vệ Lai để chúc mừng.
Vệ Lai ôm Triệu Mai, "Cảm ơn dì."
Cô khen chiếc váy bà mặc hôm nay rất đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!