Một ngày trước, cô và nhà thiết kế vừa đến nhà hàng, ba đang trên đường đển, anh vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.
Họ dường như là hai người ở thế giới song song.
Ai có thể ngờ rằng, chỉ một ngày sau, họ đã trở thành vợ chồng.
Vệ Lai cầm chìa khoá đặt sang một bên.
"Hôm qua tôi quên mất chưa chúc mừng sinh nhật anh."
"Không sao."
Không ai nói gì nữa.
Vệ Lai không biết nên nói gì, cô cầm ly nước uống vài ngụm, từ từ tiêu hoá sự thật rằng anh và cô sắp kết hôn.
Uống hết nửa ly, cô mới bình tĩnh lại, chợt nhó ra quên nhắc đến chuyện quan trọng nhất.
"Còn một chuyện?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Châu Túc Tấn đang thái thịt trên đĩa, liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục, "Em nói đi."
"Chúng ta là hôn nhân hình thức hay là?"
"Không phải hôn nhân hình thức." Châu Túc Tấn lại hỏi, "Em muốn vậy sao?"
Vệ Lai lắc đầu.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh tượng mình từng bày trí.
Hai người cứ thế kết thúc bữa ăn xem mắt trong bầu không khí vi diệu.
Lúc xuống tầng dưới của nhà hàng, Vệ Lai nhận ra, Châu Túc Tấn không để cô uống rượu là vì muốn cô lái Cullinan về.
Châu Túc Tấn không cho cô cơ hội từ chối, nói: "Tôi lái xe từ Bắc Kinh về đây, gắn mười ba tiếng đồng hồ."
Vệ Lai nhìn anh với vẻ khó tin, cô còn tưởng người lái xe là chú Diêm.
"Không phải em trách tôi chưa bao giờ chủ động sao.
Châu Túc Tấn không có thói quen giải thích quá nhiều, ra hiệu cho cô lên xe, "Về sau em lái chiếc xe này, những người quen biết em vừa nhìn sẽ hiểu điều này có ý nghĩa gì."
Vệ Lai cho rằng, ngày cô mời anh ăn cơm ở Tô Thành, lúc nói ra câu nói kia, cô đã cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất có thể, giống như đang trò chuyện bình thường mà thôi.
Không ngờ, trong lời nói vẫn vô tình ẩn chứa một chút cảm xúc.
Có điều, không đến mức trách anh.
Chỉ là cảm xúc lúc đó rất dễ hiểu, cô không thể diễn đạt chính xác bằng lời, cũng không biết phản bác ra sao, bèn ngầm thừa nhận.
"Bao giờ anh quay lại Bắc Kinh?"
"Qua hai ngày nữa."
Ngoài trời gió lạnh, Châu Túc Tân bảo cô lên xe.
Vệ Lai mở cửa Cullinan ngồi vào ghế lái, quay đầunhìn anh đứng bên ngoài xe, khuôn mặt góc cạnhvà tuấn tú vẫn lãnh đạm như lần đầu cô gặp anh.
Thấy cô không khởi động xe rời đi, Châu Túc Tấn tiến lên hai bước, đi đến trước cửa sổ xe: "Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!