Gần đến nơi, Mục Địch đột nhiên giữ cha mình lại.
Mấy chục giây trước, Châu Túc Tấn và Vệ Lai còn đứng cách nhau một khoảng để nói chuyện, cô ta vừa cúi đầu nhét điện thoại vào túi xách, Châu Túc Tấn đã ôm người đối diện vào lòng.
Vệ Lai chắc hẳn đã nhìn thấy cô ta và cha, không muốn gặp nên mới nghĩ ra chiêu này, hơn nữa Châu Túc Tấn cũng sẵn sàng phối hợp. Nơi này mặc dù không phải ven đường, nhưng đứng trước quán cafe, rất nhiều người qua kẻ lại.
Bọn họ hoàn toàn không né tránh, tựa hồ xung quanh không có ai.
Nếu cô ta qua đó làm phiền họ, mới là không tức thời.
Góc độ của cha cô ta không thấy được hành động của Châu Túc Tấn và Vệ Lai, ông ta khó hiểu: "Sao vậy?"
Mục Địch kéo cha quay lại, "Chúng ta lên xe rồi nói."
Bên phía Vệ Lai, cô chờ đợi hồi lâu không thấy ai bước tới.
Vừa rồi sà vào lòng anh, cô không biết để tay ở đâu mới thích hợp, bèn nắm vào vạt áo khoác của anh.
Dưới trái tim tưởng chừng là gió yên sóng lặng, lại đang âm thầm loạn nhịp.
"Bọn họ đi rồi." Châu Túc Tấn buông cô ta.
Vệ Lai rời khỏi vòng tay anh, đồng thời buông vạt áo anh ra, rồi nói: "Cảm ơn giám đốc Châu."
Châu Túc Tấn: "Em đúng là không thể yên ổn dù một ngày."
Vệ Lai chỉ nhìn anh, không nói gì.
Châu Túc Tấn hơi nâng cằm về phía Cullinan, ra hiệu cô lên xe, "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
Trước khi rời đi, Vệ Lai tiến về phía trước nửa bước, khoảng cách gần như lúc hai người ôm nhau.
Châu Túc Tấn cúi đầu, nhìn xem cô định làm gì.
Hai tay Vệ Lai vòng qua ngoài áo khoác rồi ôm lấy eo anh, cô nói: "Giám đốc Châu, chúc anh thượng lộ bình an."
Nói xong, cô buông tay, xoay người đi về phía chiếc Cullinan.
Cái ôm cuối cùng là diễn cho chú Diêm, người đang ở trên xe đậu cách đó không xa xem, nhưng dường như cũng mang theo chút lưu luyến, không nỡ rời xa.
Bản thân hai người cũng không phân biệt được đây là tình cảm chân thành hay chỉ là diễn xuất.
Châu Túc Tấn đứng tại chỗ một hồi, đợi đến khi Vệ Lai lái xe đi qua mình, mới lên xe rời đi.
Vệ Lai quay về văn phòng, còn chiếc Bentley đi tới đường cao tốc sân bay.
"Ba, ba nghĩ mối quan hệ của hai người họ có thể lâu dài không?"
Trên đường về nhà, Mục Địch hỏi ba.
Ba cô ta đáp: "Ba hi vọng bọn họ có thể lâu dài."
Một lát sau, ông ta nói tiếp, "Có như thế, cuộc sống hôn nhân của con và Chương Nham Tân mới ổn định."
Mục Địch quay đầu nhìn ba, không biết nói gì
Ba cô ta không nhiều lời, chỉ vỗ nhẹ vào tay con gái, "Ba đều biết cả."
Biết rằng sự hoà thuận giữa cô ta và Chương Nham Tân thực chất chỉ là một vở kịch diễn cho người ngoài xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!