Chương 15: Không có lần sau

Điên thoại của Vệ Lai gần như đã cạn pin, không thể tiểp tục nói chuyện.

"Máy em sắp hết pin..." rồi.

Chữ "rồi" còn chưa kịp nói, điện thoại đã sập nguồn.

"Cô Vệ, đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cô sạc pin."

Chú Diêm ân cần hỏi, "Điện thoại của tôi còn pin, cô có cần sử dụng không?"

"Cảm ơn chú Diêm, không cần đâu." Ở trong xe nói chuyện với Châu Túc Tấn có phần bất tiện, cô đưa điện thoại cho chú Diêm để sạc.

Một đêm vừa hoang đường vừa không chân thật cuối cùng đã kết thúc, Vệ Lai tổng kết biểu hiện hợp tác của mình ngày hôm nay, miễn cưỡng cho bản thân hai chữ xuất sắc. Miền cưởng là bởi vị lúc bày hiện trường giả đã xảy ra sơ suất, lúc đổ dầu bối trơn vào lòng bàn tay, cô vô tình bóp quá mạnh và trượt tay, đổ lên ga giường của anh.

Lúc đó cô vội vàng muôn dọn dẹp sạch sẽ, nhưng rồi lại nghĩ, hiệu quả tự nhiên như thế này sẽ tôt hơn là cố tình, cho nên cô dứt khoát bỏ qua.

Đó là lý do tại sao Châu Túc Tấn hỏi cô, muốn anh ngủ thể nào.

Dù đã rửa tay, nhưng có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, mà thỉnh thoảng cô vẫn ngửi thấy mùi trên đầu ngón tay.

Về đến nhà, Vệ Lai lại rửa tay bằng xà phòng 5 thêm hai lần nữa.

[Giám đốc Châu, tôi về đến nhà rồi.]

Châu Túc Tấn chưa xem tin nhắn, anh đang nói chuyện điện thoại với trợ lý.

Trong phòng ngủ, nhân viên dọn phòng đang thay ga trải giường và vỏ chăn mới, ga trải giường cũ đều là mùi dâu.

Hôm sau không cần gặp Châu Túc Tấn, Vệ Lai vẫn vô cùng bận rộn.

Gần đến giờ tan làm, Triệu Nhất Hàm gọi điện cho cô, hỏi cô có rảnh không, nếu rảnh thì về nhà mới ăn tối.

Trên mặt bàn của Vệ Lai còn một xấp báo cáo bán hàng mà cô chưa đọc, nhưng cô không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Em rảnh."

Sau khi hẹn với Triệu Nhất Hàm, cô gọi điện cho ba.

Ba và mẹ kế nghe tin hai người về nhà ăn cơm, vui mừng khôn xiết, lập tức đi siêu thị mua túi lớn túi nhỏ về nấu ăn, con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị trước đồ ăn vặt và trái cây hai chị em thích ăn.

Long trọng hơn cả đón Tết.

Vệ Lai đến trước, cô đứng trước cổng tiểu khu đợi Triệu Nhất Hàm.

Mười năm trước, cô không có cảm giác gì đối với ngôi nhà này. Mười năm sau, cô vẫn cảm thấy mình chỉ như một vị khách.

"Vệ Lai."

Là giọng của Triệu Nhất Hàm.

Vệ Lai định thần, nhìn ra bên ngoài. Cửa kính xe của Triệu Nhất Hàm đang mở, chỉ có mình cô ấy trở về, không có anh rể.

"Anh rể không đến sao?"

"Nhà chúng ta hiếm khi ăn tối với nhau, chị không cho anh ấy tới."

Triệu Nhất Hàm lái xe vào tiểu khu, cô đi theo sau.

Trong nhà có hai chỗ đậu xe, không thấy xe của ba và mẹ kế cô đâu. Mỗi lần hai chị em đển ăn cơm, ba và mẹ kế đều để trống sân, thuận tiện cho họ đậu xe.

Cô còn mang một túi quà đã chuẩn bị từ trước cho mẹ kế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!