Nó cứ một mực không chịu để anh đưa đi, quăng cặp vào phòng sách rồi chạy mất dép.
Dường như nó đang cố ý tránh anh.
Trước đây nó không hề như vậy, mỗi lần gặp mặt là rất nhiệt tình gọi anh Ca, cũng rất thích nói chuyện với anh, hồi đầu mới gặp thấy nó khá ít nói, anh còn tưởng nó cũng không thích nói chuyện như mình, sau này thân hơn rồi mới biết nó còn nói hơi nhiều.
Anh cũng rất thích gặp nó, hơn nữa sau khi đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin với chị nó, nên cũng xem nó gần như em trai mình. Khi đó anh nghĩ nó cũng thích mình.
Không ngờ rằng, giờ đã thành Người một nhà thật rồi, nó ngược lại coi anh như người xa lạ.
Suy nghĩ của mấy đứa con nít thì có đoán tới đoán lui cũng khó mà đoán ra được.
Kể cả suy nghĩ của chị nó đây anh cũng đoán không ra.
Mới đó, đã qua một tháng kết hôn, bọn anh lại trở về đơn vị tiếp tục công tác như thường lệ, sau khi hết thời gian nghỉ kết hôn, cô ấy nhận một vụ án quan trọng, còn mẹ anh đi mổ ruột thừa, cô ấy bận làm, anh thì bận chăm mẹ, có khi hơn 10 ngày còn chưa gặp mặt lần nào.
Sức kiên nhẫn của anh đã sắp cạn.
Thế nên lúc cô ấy nói với anh
"Thực xin lỗi, em không có biện pháp", thực sự là anh hết chỗ nói rồi.
Anh vẫn nghĩ cô ấy là người có năng lực quyết đoán cao, nhưng cũng có thể khi phụ nữ đối mặt với tình cảm, thì mặt lý trí đó lại tạm thời bỏ nhà đi?
Anh nói: Ly hôn đi.
Cô ấy lại nói: "Có thể tạm thời đừng ly hôn được không? Chúng ta mới kết hôn chưa được bao lâu, chưa gì đã chia tay nhanh như vậy, trong đơn vị người ta sẽ điều tiếng không hay, nhất là đối với anh, chẳng phải gần đây anh muốn lên chức trưởng khoa sao?
Nghe nói phải tống được ông phó khoa đi thì mới lên được nhỉ? Giờ mà ly hôn, thì chỉ càng bất lợi cho anh thôi."
Anh hơi bất ngờ, việc này anh chưa từng nói với cô ấy, tuy anh với cô ấy công tác cùng đơn vị, nhưng địa điểm và bản chất công việc hầu như chẳng có gì giống, chuyện bên bộ phận của anh đâu dễ gì truyền tới tai người trong viện tòa án.
Vậy ra là cô ấy đã đi hỏi rõ ràng rồi mới về đây nói chuyện với anh?
Cô ấy còn nói:
"Trước mắt chắc anh cũng chưa có đối tượng kết hôn mới, nếu sau này anh có, em cũng sẽ không làm phiền anh. Còn nếu ly hôn sớm, em không biết ăn nói thế nào với người nhà. Anh biết đấy, loại tình cảm này của tụi em, không có khả năng come out với gia đình."
Anh rất không chấp nhận:
"Nếu tôi là em, sẽ không giấu diếm."
Cô ấy nhìn anh nói:
"Anh nói được như vậy, bởi vì anh không phải là em."
Có khi cô ấy không thấy mỏi lưng khi đứng nói chuyện với anh, nhưng anh cũng không muốn đôi co thêm việc này với cô, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Cô cũng không nói sâu việc này, sửa lời nói:
"Coi như là hiệp nghị kết hôn, chỉ là tạm thời, như vậy công việc của anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng, tương lai nếu tách ra, em cũng có thể tìm một thời điểm thích hợp nói với người nhà việc ly hôn do phát hiện tính cách không hợp gì đó."
Thực ra lời cô ấy nói không phải không có lý, chẳng qua loại giao dịch miệng này vẫn khiến anh không thích cho lắm.
Anh lấy cô, dù nhiều hay ít dĩ nhiên vẫn có tình cảm thật.
Theo thời gian tiếp xúc trước kia, anh đại khái cũng hiểu người này hơi có khuynh hướng đề cao bản thân, có điều phụ nữ đẹp mà có loại tật xấu này cũng khá bình thường, huống chi khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, phần lớn thời điểm cô vẫn rất tốt, hầu như cũng là tuýp người mà anh muốn cưới.
Anh suy xét xong, nói với cô: Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!