Chương 66: Đại kết cục

Khoảng chừng 5 giờ rưỡi, tiếng pháo bên ngoài lần lượt vang lên, hết đợt này đến đợt khác, rồi dần nối liền thành một dây chuyền.

Phương Sĩ Thanh bị tiếng xột xoạt của ba Phương đánh thức, trở mình ngồi dậy, đi ra vừa thấy, mẹ Phương đang thắp hương bày đồ cúng.

Còn ba Phương đang cầm pháo đi xuống lầu, vừa thấy hắn thì rất ngạc nhiên, thấp giọng nói:

"Sao dậy sớm thế? Năm ngoái gọi con thế nào cũng chẳng chịu dậy."

Theo tập tục truyền thống thì trước khi đốt pháo không được lớn tiếng nói chuyện, nên Phương Sĩ Thanh cũng đè thấp giọng nói:

"Ngủ không được nữa, con đi đốt pháo cho, ngoài kia còn đang có gió lạnh lắm, ba trong nhà nghe tiếng đi."

Chờ hắn đốt pháo xong quay vô, mẹ Phương cũng cúng xong xuôi, lấy sủi cảo gói sẵn trong tủ lạnh ra, ba Phương đeo kính lão lên đếm tiền lì xì.

Đúng là chẳng ai hỏi Phương Sĩ Thanh Chị con đi đâu rồi.

Hắn cởi áo khoác, mời mẹ Phương từ phòng bếp ra, để ba mẹ đều ngồi trên sô pha, sau đó quy củ, thực nghiêm túc dập đầu chúc tết.

Ba Phương lấy ra một bao lì xì từ túi áo đã chuẩn bị sẵn cho hắn, hắn vừa thấy bao lì xì cũng không dày đó liền nhận ngay.

Mẹ Phương cũng đưa cho hắn thêm một bao, hắn còn chưa kịp từ chối, mẹ Phương đã nói:

"Cái này không phải cho con, con cứ nhận dùm đi, quay về đưa cho nó."

Phương Sĩ Thanh vô cùng bất ngờ, lại rất vui mừng, hai tay nhận lấy, liền giữ nguyên tư thế dập đầu thêm hai cái nữa, khiến cái trán ửng đỏ, mà đôi mắt cũng đỏ au.

Được rồi được rồi, ba Phương ở bên nói,

"Sáng sớm lại thành thỏ mắt đỏ, hai người còn như vậy nữa là ba khóc luôn mất."

Hai mẹ con nhìn nhau, vừa cùng nở nụ cười.

Mẹ Phương mới vừa bỏ sủi cảo vào nồi, Phương Minh Dư đã trở về.

Vào cửa cô cũng dập đầu với mỗi người, sau đó nói đau đầu muốn ngủ một lúc, rồi liền về phòng mình.

Mẹ Phương nấu sủi cảo xong, lo lắng gõ gõ cửa phòng con gái, gọi:

"Minh Dư, ra ăn sủi cảo đi."

Bên trong Phương Minh Dư đáp lại:

"Không ăn đâu, mọi người ăn đi."

Mẹ Phương còn muốn nói gì đó, ba Phương lại đây kéo bà đến bàn ăn, nhỏ giọng nói:

"Đừng gọi nữa, nó đói bụng thì sẽ tự ra ăn. Họ hàng cũng sắp tới chúc tết, chắc nó không thích bị người ta hỏi này kia lung tung."

Mẹ Phương nghĩ cũng phải, chỉ đành từ bỏ, lại nói với đứa con trai:

"Dạ dày con lúc nào cũng khó chịu, mà sáng sớm ra đã ăn tương ớt, mẹ pha nước tỏi dấm rồi, sủi cảo chấm cái này mới ngon."

Phương Sĩ Thanh nhét đầy miệng, ngồm ngoàm không rõ nói:

"Chốc ữa con òn muốn i chúc ết, ăn tỏi iệng thối!" (

"Chốc nữa con còn muốn đi chúc tết, ăn tỏi miệng thối!"

Sủi cảo mẹ làm quả thực ăn ngon muốn khóc luôn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!