Chiếc Land Rover đi rất xa rồi, mà Viên Thụy còn đứng đó nhìn theo mông xe.
Trịnh Thu Dương đứng kế bên hỏi: "Ai vậy? Bạn cậu hả?"
Viên Thụy quay đầu lại, tâm tình dường như tốt vô cùng, giọng điệu cũng không giấu nổi sung sướng, nói: "Chưa hẳn là bạn, cũng mới quen chưa được vài ngày, ảnh làm bên di động, mà thương hiệu đó là chủ đề của chương trình bên tôi, muốn tìm tôi làm người đại diện kì tới, nên buổi sáng mới hẹn tôi ra nói kế hoạch cụ thể, sau lại nghe tôi nói có hẹn với hai người ăn cơm, liền tiện đường đưa tôi một đoạn.
Người đó rất tốt nha."
Kỳ thật Trịnh Thu Dương chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, kết quả lại nghe cậu ta giới thiệu làu làu hệt như học thuộc lòng chỉ đợi người ta tới trả bài vậy, nhịn không được nói: "Nói là tiện đường, thực ra chỉ muốn lấy lòng thôi, cũng đáng mang ơn vậy sao?"
Viên Thụy cũng rất tích cực nói: "Không phải, người đó thật sự rất tốt, không những thành thục vừa có phong độ, mà vẻ ngoài còn đẹp trai như vậy nữa."
Lúc này ngay cả Phương Sĩ Thanh cũng phải thấu hiểu cậu chàng này mê trai đến trình độ nào rồi. (¬_¬")
…
Chờ đến lúc ba người vào quán ngồi xong, Viên Thụy còn ở đó sung sướng khua tay múa chân: "Ảnh từng là sinh viên hàng top ở đại học MIT (1), trước kia còn nằm trong tốp 500 CEO tài năng trên thế giới, sau này về nước sáng lập công ty sản xuất sản phẩm điện tử, quản lý kỹ thuật đều có thể làm được, rất có tài hoa, kiến thức cũng rộng, nói chuyện phiếm với ảnh rất thú vị, ảnh biết nhiều lắm, còn hài hước nữa.
Tôi thấy ảnh bình thường chắc cũng thích vận động, xem dáng người đó của ảnh là biết, hơn nữa nhất định là thích vận động ngoài trời, màu da phơi nắng đến khỏe mạnh như vậy, a đúng rồi, ảnh còn nói chờ đến lúc tôi chụp quảng cáo cũng có thể tới triển lãm công ty điện tử của họ tham quan, có rất nhiều mẫu mới sắp ra mắt, nghe nói còn được thử nữa … Hai người sao vậy?"
(1) Viết tắt của Massachusetts Institute of Technology (Viện Công nghệ Massachusetts) là một viện đại học danh tiếng chuyên nghiên cứu về khoa học, kỹ thuật, công nghệ ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Mỹ.
Phương Sĩ Thanh cùng Trịnh Thu Dương đang ngồi đối diện cậu ta, một kẻ thì cúi đầu không tập trung, một tên thì chống cằm vẻ mặt không kiên nhẫn.
Viên Thụy ngượng ngùng ngậm miệng, vừa lúc phục vụ đưa trà lên, cậu ta liền rót trà vào ba cái ly, đến giờ mới nhìn thấy miếng bông chậm máu còn dán trên mu bàn tay Phương Sĩ Thanh, vội hỏi: "Hả? Mày đây là bị sao vậy?"
Phương Sĩ Thanh còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Thu Dương liền vỗ tay nói: "Ôi giỏi lắm, còn có thể trăm công nghìn việc bớt chút thì giờ chú ý hai kẻ này một chút."
Viên Thụy nhíu mày nói: "Tôi có bận chút nào đâu a, anh nói chuyện chua như vậy làm gì?"
Trịnh Thu Dương khựng lại, phản bác nói: "Tôi chua chỗ nào? Phương Sĩ Thanh, tao có chua không?"
Phương Sĩ Thanh đang gọi món tiện thể nói với người phục vụ: "Mấy món khác lát sẽ gọi thêm sau, cứ lấy ba xửng sủi cảo trước đi, không cần giấm, tự bọn tôi có."
Cô phục vụ tưởng thật, liền ấn bộ đàm gọi món, Trịnh Thu Dương cản cô nàng nói: "Ấy ấy ấy người đẹp, đừng nghe tiểu soái ca này nó nói hươu nói vượn! Bữa nay nó đãi khách, ăn sủi cảo thì tiện nghi nó quá rồi, quán em có món nào mắc nhất? Cái nào mà mắc thì cứ đưa lên hết đi!"
Nói là nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chọn vài món thường ngày ăn với cơm ở nhà, Phương Sĩ Thanh không uống được rượu, chỉ còn cách chuẩn bị an an phận phận ăn một bữa cơm.
Trịnh Thu Dương hỏi Viên Thụy: "Cậu muốn ăn cái gì nữa không?"
Nãy giờ Viên Thụy cứ nhìn hắn bằng cặp mắt đầy chờ mong chỉ trực đến thời cơ này, lập tức đáp: "Muốn ăncá sóc."
"Mấy món kia toàn món mặn, còn gọi cá sao? Cũng chỉ có mấy em gái với con nít mới thích ăn," Trịnh Thu Dương nói như vậy, nhưng lại quay sang nói với cô phục vụ, "Lấy một phần cá sóc, thêm một chéncháo dưỡng sinh, với vài món nhẹ, dạ dày bạn anh không khỏe. Vậy đủ rồi, cứ vậy trước đi, hối đầu bếp bên em mang thức ăn nhanh lên, chậm là anh ra trước cửa tiệm ngồi khóc ăn vạ đó."
Cô phục vụ bị chọc cười, vừa xác nhận lại những món đã đặt vừa nhịn không được cười tủm tỉm.
Bên này Viên Thụy hỏi Phương Sĩ Thanh: "Dạ dày mày sao vậy? Hay là do lần trước uống rượu sao?"
Phương Sĩ Thanh nói: "Tao vẫn chưa rảnh khám thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, mai lại đi truyền dịch thêm lần nữa là khỏe rồi."
Viên Thụy nhìn Trịnh Thu Dương đang ba hoa với nữ phục vụ, nhỏ giọng hỏi: "Làm hòa với Vương Tề chưa?"
Phương Sĩ Thanh rũ tầm mắt xuống nhìn chén trà, đáp: "Chia tay rồi."
Viên Thụy chấn động: "Hả?!"
Phương Sĩ Thanh nói: "Có thể tao với ảnh từ đầu đã không hợp…Quên đi, không nói nữa, cũng không có gì thú vị."
Viên Thụy cố tình so với hắn còn sốt ruột hơn, vẻ mặt nhìn hắn muốn nói lại thôi, đến mức cả người cũng không thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!