Phương Minh Dư thấy Phương Sĩ Thanh không nhúc nhích, cũng không thèm phân bua thêm lôi kéo bắt hắn đi lái xe.
Phương Sĩ Thanh sắp điên lên rồi, giãy tay cô ra, nói:
"Chị rốt cuộc muốn làm gì chứ? Em với anh ấy cũng đã đúng như mong muốn của chị rồi, chị còn muốn thế nào nữa đây?"
Phương Minh Dư căm tức nhìn hắn nói:
"Chị muốn cho cả hai chia tay, là muốn cho cậu bỏ anh ta, chứ không phải muốn thấy anh ta vứt bỏ cậu."
Phương Sĩ Thanh: … Hắn nhất thời ngơ ngác như vừa bị táng một bạt tai, đúng vậy, là Vương Tề vứt bỏ hắn.
Phương Minh Dư nói: "Thời điểm anh ta muốn ly hôn chị cũng không hai lời, bởi vì đích thực là chị làm sai trước, hiện tại anh ta lại đòi chia tay với cậu, lần này thì anh ta dựa vào cái gì?
Cả cậu còn bị anh ta mê hoặc đến không biết xấu hổ, bộ dạng cũng không muốn sống, chị không tin cậu sẽ làm gì có lỗi với anh ta, anh ta còn thật sự cho rằng em trai chị là một thằng nhóc bột tùy tiện cho anh ta muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn thế đó sao?
"Vành mắt Phương Sĩ Thanh hơi ửng đỏ, đúng là hắn cái gì cũng chưa làm, đến hiện tại hắn cũng không biết tại sao Vương Tề lại đối xử với mình như vậy. Phương Minh Dư quát bảo hắn ngưng lại:"Không được khóc! Nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Phương Sĩ Thanh rũ tầm mắt, nhỏ giọng nói:"Em đáp ứng anh ấy sẽ come out, nói thật với mẹ, sau đó… Sau đó em lại đổi ý, anh ấy rất tức giận, rồi nói muốn chia tay.
"Phương Minh Dư cảm thấy ngoài ý muốn, một lúc lâu sau mới nói:"Anh ta đúng là… Thật lòng thích cậu.
"Phương Sĩ Thanh không hiểu, nghĩ cô lại muốn châm chọc, mím môi không đáp lại."Chia thì cứ chia đi,
"Phương Minh Dư chuyển đề tài, nói,"Vốn chuyện này của các người căn bản cũng không có biện pháp nói với ba mẹ được, còn cậu có chăng cũng chỉ là thích mẫu đàn ông hoàn hảo thôi, lại cố tình cố sống cố chết muốn bên cạnh anh ta, lần trước chị đã nói cậu rồi, nếu chị mà là ba mẹ, vừa nghe thể nào cũng phải giận điên lên cho xem, giờ chia ra cũng tốt, cậu còn nhỏ, sau này vẫn có thể gặp được người mình thích.
"Phương Sĩ Thanh chỉ lặng thinh không nói, không có ai rõ hắn hơn chính mình, hắn đã dùng rất nhiều năm tháng của mình chỉ để thích Vương Tề, có lẽ sau này căn bản cũng không còn tâm sức như vậy mà dành cho người sau. Phương Minh Dư nói:"Chị vẫn chưa ăn cơm tối, cậu đi ăn với chị đi.
"Phương Sĩ Thanh không cần nghĩ ngợi đáp:"Em còn có việc…Phương Minh Dư nói:Cậu còn sợ chị ăn cậu? Cậu cũng tách khỏi anh ta rồi, chị còn có thể làm gì cậu?
"Cô lấy di động ra nhìn thời gian, lại nói:"Chị đợi cậu ở đây nửa tiếng, vì 30 phút này, cậu cùng chị ăn một bữa cơm, cũng không quá đáng đi?
"Phương Sĩ Thanh không muốn đi, hỏi cô:" Chị Tô Vân đâu? Em mới thấy chị đi chung với chị ấy mà.
"Phương Minh Dư chớp mắt nhìn xuống nói:"Cô ấy đang ở ngoài quán ăn chờ chị, hai người cũng đâu phải không quen, nếu cậu thấy ngại thì chị nói cô ấy đừng chờ.
"Lúc này đầu óc Phương Sĩ Thanh đột nhiênnhanh trí, nói:"Không cần… Quán đó ở đâu?
"Hắn đưa Phương Minh Dư đến trước cửa quán ăn, dừng xe lại nhưng không tắt máy. Phương Minh Dư quay sang hỏi:"Sao vậy? Ăn một bữa cơm cũng do dự?
"Phương Sĩ Thanh thấp giọng nói:"Không do dự, em chỉ muốn đưa chị đến đây thôi, không định vào.
"Phương Minh Dư quay đầu nhìn hắn, nói:"Thanh Thanh…Chị,
"Phương Sĩ Thanh cướp lời mở miệng nói,"Chúng ta không cần làm bộ không có việc gì được không? Chị bảo em đến ăn cơm với hai người, em không rõ lắm trong lòng chị rốt cuộc đang nghĩ thế nào, chị muốn cho em tận mắt thấy tình yêu hiện tại của chị đang rất ngọt ngào cuộc sống biết bao hạnh phúc mỹ mãn sao?
Có lẽ chị không phải nghĩ như vậy, nhưng với chị thì thực khó để em không cho rằng như vậy. Kể cả việc dù em với Vương Tề có chia tay đi nữa, thì những chuyện xảy ra trước kia cũng không có biện pháp nhanh như vậy đã coi như chưa có gì, cả việc chị chán ghét em cũng không phải là giả, lúc này em vừa thấy chị cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, mỗi một câu chị nói em đều cảm thấy chị có ý tứ khác…
"Ánh mắt Phương Minh Dư lạnh dần, nói:"Vậy là cậu không định làm hòa với chị?
"Phương Sĩ Thanh cúi đầu, nói rằng:"Chị mãi mãi là chị của em, về sau khả năng sẽ có một ngày em không còn gánh nặng có thể đối mặt với chị, nhưng hiện tại thì không.
"Hắn xuống xe, giúp Phương Minh Dư mở cửa ghế phụ, nói:"Em còn nhớ, ưu tiên mở cửa cho phụ nữ.
"Tối hôm sinh nhật hắn, đưa Phương Minh Dư về nhà, cô còn châm chọc nói những lời này. Phương Minh Dư xuống xe, đứng cạnh hắn, nhìn hắn như muốn nói lại thôi. Phương Sĩ Thanh nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói:"Chị, từ nhỏ em đã thấy chị rất đẹp, vừa thông minh, làm gì cũng xuất sắc, chị luôn là thần tượng đầu tiên của em, nhưng mà dù em có học thế nào đi chăng nữa, thì kết quả cũng không bằng một phần vạn của chị.
Em biết mình chỉ là một cục bột nhão, chị với Vương Tề muốn nặn em thế nào thì có thể nặn thế ấy, nhưng không phải bởi vì em yếu đuối hay nhát gan mới cam chịu bị hai người muốn làm gì thì làm, em chỉ là…"
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!