Chương 45: Thất tình thật đau khổ

Phương Sĩ Thanh mượn rượu phát tiết xong liền khóc tới thở hổn hển không ra hơi, Viên Thụy cũng hết cách, đành phải ngồi xuống bên cạnh hệt như gà mái mẹ ôm hắn an ủi: "Mày đừng khóc, tao không quen Vương Tề, tao quen mày, quen mày mà… Dù sao mày tỉnh ngủ cũng quên, aiz…"

Cậu ta cảm giác trên đỉnh đầu mình có một bóng ma, ngẩng lên vừa thấy, Trịnh Thu Dương vẻ mặt "Ôi đệt! này là tình huống gì đây" nhìn hai người họ.

Viên Thụy trước đó từng để ý hắn, hiện tại thấy hắn lại có chút ngượng ngùng, né tránh ánh mắt hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Cơm nước xong tôi đi dạo chơi chút thôi," Trịnh Thu Dương cổ quái hỏi, "Có phải hai người đang yêu đương vụng trộm không?"

Viên Thụy: "… Hở?"

Trịnh Thu Dương sờ sờ sau ót, nói: "Phương Sĩ Thanh, anh rể nó trước kia từng luyện tán thủ, cậu mà bị anh ta bắt gặp, thì sinh hoạt nửa đời sau của cậu cũng đừng mong có khả năng tự gánh vác."

Viên Thụy từng thấy tận mắt dáng vẻ Vương Tề đối với Phương Sĩ Thanh các loại cưng chiều thương yêu có thừa, nhất thời cảm thấy da đầu tê rần hết cả lên, nói: "Nó say thành như vậy còn khóc suốt, tôi cũng đâu có cách, hai tụi tôi trong sạch nha."

Trịnh Thu Dương ngồi xổm xuống nhìn nhìn Phương Sĩ Thanh, hỏi: "Sao lại uống thành loại đức hạnh này vậy?"

Viên Thụy nói: "Tâm tình nó không tốt."

"Nói vậy khác gì không nói, tôi là hỏi nó không vui vụ gì kìa." Trịnh Thu Dương nhận lấy Phương Sĩ Thanh từ tay cậu ta, đỡ đứng lên.

Viên Thụy cũng đứng lên, nói: "Chờ nó tỉnh anh hỏi nó đi, tôi không nói chuyện riêng tư của người khác."

Trịnh Thu Dương cũng không hỏi: "Vậy đưa nó về nhà trước đi, xe nó đậu chỗ nào rồi? Cậu có đi cùng ai nữa không?"

Hắn dỗ bạn gái về trước, ôm Phương Sĩ Thanh nhét vào trong xe mình, còn Viên Thụy thì đi mở cửa xe Phương Sĩ Thanh.

Phương Sĩ Thanh tuy rất gầy, nhưng hễ có rượu vào là người cứ như thoát lực rất nặng, mà Trịnh Thu Dương với Viên Thụy lại không có sức lực lớn như Vương Tề, hai người phải mất cả nửa ngày mới tha được Phương Sĩ Thanh về nhà đặt lên giường.

Nhịp thở hắn đều đều ngủ rất thơm, còn bên cạnh là hai người sắn tay áo, đang giữa mùa đông mà phải toát mồ hôi đầy đầu.

Trịnh Thu Dương nhìn mặt hắn một lát, cảm thán nói: "Chậc, tên này lớn lên đẹp như vậy, say đến rối tinh rối mù cũng vẫn đẹp, ngủ như heo cũng phải làm đầu heo đẹp mới chịu."

Hắn đi rửa tay, mở tủ lạnh ra cầm hai lon Cocacola, đi đến cửa phòng ngủ, hỏi Viên Thụy: "Này, cậu uống không?"

Viên Thụy cởi giày cho Phương Sĩ Thanh, nhìn thoáng qua nói: "Không uống, Coca sẽ diệt tinh."Một nghiên cứu được thực hiện tại Bệnh viện Đại học Copenhagen (Đan Mạch) cho thấy việc sử dụng quá nhiều đồ uống có ga có thể làm giảm số lượng t*ng trùng của người đàn ông tới 30%. Nghiên cứu được thực hiện trên 2.554 nam giới. Những người đàn ông này cung cấp tinh dịch để kiểm tra số lượng t*ng trùng và trả lời một số câu hỏi về chế độ ăn uống.

Các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng những người sử dụng nhiều Coca

-cola có lượng t*ng trùng trung bình là 35 triệu t*ng trùng/lít. Mặc dù con số này không nằm dưới giới hạn gây nguy hiểm, nhưng cũng tụt lại khá xa so với 56 triệu t*ng trùng/lít ở người không uống Coca

-cola. Trong lòng Trịnh Thu Dương tự hỏi gay mà cũng còn chuẩn bị sinh con á? Tâm thì nói vậy nhưng vẫn ra ngoài trả lại hai lon Coca còn nguyên vào tủ lạnh.

Viên Thụy đắp chăn giúp Phương Sĩ Thanh xong liền đi ra, thấy Trịnh Thu Dương đang đứng trước mặt, cảm thấy có chút thẹn thùng, cũng may nhờ da cậu ta hơi ngăm, nên có đỏ mặt cũng không thấy quá rõ.

Trịnh Thu Dương không nhìn ra, hỏi cậu ta: "Vừa rồi dọc đường Phương Sĩ Thanh nó cứ lẩm bẩm nói chia tay rồi bla bla cái gì đấy, nó với Vương Tề chia tay rồi hả?"

Viên Thụy nói: "Không a, là làm mình làm mẩy thôi, aiz, Phương Sĩ Thanh cứ như trẻ con vậy."

Cho tới giờ Trịnh Thu Dương vẫn chưa khi nào thấy Phương Sĩ Thanh có chỗ nào ấu trĩ, bụng dạ khó lường nói: "Cậu với anh em tôi còn rất thân ha."

Viên Thụy liếc hắn một cái, tầm mắt nhanh chóng dời đi chỗ khác, nói: "Anh em của anh nhiều, bạn bè tôi thì ít, không thân còn làm bạn bè cái gì."

Trong lòng Trịnh Thu Dương có chút không thoải mái nói không nên lời, hắn vốn cảm thấy quan hệ của mình với Phương Sĩ Thanh cũng tương đối thân cận, nhưng mà thấy Viên Thụy như vậy, rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên đến đây, Phương Sĩ Thanh gặp chuyện buồn muốn mượn rượu giải sầu vậy mà không tìm mình lại tìm Viên Thụy.

Rõ là y chơi với Phương Sĩ Thanh lâu hơn, mà hiện tại lại còn không bằng Viên Thụy.

Trong phòng ngủ vang rầm một tiếng, hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau, Trịnh Thu Dương còn chưa hiểu mô tê gì, Viên Thụy đã nhanh chóng ngó mặt đi chỗ khác, nhìn không chớp mắt xoay người vào phòng ngủ.

Trịnh Thu Dương đảo đảo mắt, cũng vào theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!