Phương Sĩ Thanh vừa tỉnh dậy, cảm cúm hình như cũng không tệ lắm, đầu hơi lan man, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới tối qua là Viên Thụy đưa hắn về.
Nhìn đồng hồ đã 7 giờ rưỡi, hắn thay quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa đi làm.
Trong nhà trống rỗng, an tĩnh lạnh lẽo, không có người gọi hắn rời giường, không có người chuẩn bị bữa sáng cho hắn, cũng không có người trước lúc ra cửa trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào.
Thời gian dường như quay trở về hồi mấy tháng trước, cái thuở hắn vẫn là một cẩu độc thân.
Hắn có chút bực mình, cảm thấy Vương Tề đối xử với mình không tốt chút nào.
Nói không chừng, Vương Tề còn thích Vương Siêu hơn.
Chờ đến nửa buổi sáng, hắn cân nhắc nghĩ Viên Thụy hẳn là đã rời giường, liền gọi một cuộc morningcall qua, cảm ơn Viên Thụy tối qua đã đưa hắn về nhà: "Cảm ơn cậu a, hôm qua về cũng không tiếp cậu được."
Viên Thụy nói: "Không có gì, bệnh cảm của cậu đỡ hơn chưa?"
Phương Sĩ Thanh đáp: "Tốt hơn nhiều rồi, hôm qua mũi nghẹt không thở được, bữa nay lại không sao nữa. Hôm nào đi ăn một bữa đi, tôi với cậu còn chưa có dịp ăn chung đâu."
Viên Thụy cười nói: "Được nha, cùng ăn cơm đi, tôi mời cậu cũng được."
Phương Sĩ Thanh nói: "Vậy cuối tuần luôn đi, đến lúc đó hai đứa mình lại liên hệ."
Viên Thụy "Ừm" một tiếng, còn nói thêm: "Phương Sĩ Thanh, cái này cũng không gấp, cậu vẫn nên dành thời gian làm hòa với Vương Tề nhanh đi."
Phương Sĩ Thanh ngẩn ra, nói: "Cậu cho là tôi chưa nghĩ đến chuyện đó à? Cậu quên tối qua ảnh còn để mặc tôi cần, cũng không thèm quan tâm đến tình trạng tôi thế nào sao, tôi sắp bệnh chết rồi, mà ảnh còn để tôi đi đón taxi kìa."
Viên Thụy vòng vo nói: "Có thể ảnh có việc bận thật mà, ây da, cậu chủ động chút đi."
Phương Sĩ Thanh không vui: "Tôi đã rất chủ động rồi, ảnh bắt đầu vứt sắc mặt khó coi từ đêm sinh nhật hôm đó, mà tôi vẫn luôn chủ động lấy lòng ảnh đó chứ, căn bản là ảnh không thèm đáp lại tôi, trong mắt ảnh tôi còn không quan trọng bằng tên quỷ đệ đệ đáng ghét kia nữa."
Viên Thụy nói: "Aiz, chuyện của hai người một người ngoài như tôi cũng không rõ được, nhưng mà nói thật, nếu như có người như vậy thích tôi, đừng nói bắt tôi chủ động lấy lòng ảnh, mà có bắt tôi làm gì tôi cũng nguyện ý a. Tôi cảm thấy, có thể cậu được nhiều người thích lắm, cho nên mới không biết việc có người thích là đáng trân trọng thế nào đâu."
Phương Sĩ Thanh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy khả năng Viên Thụy nói cũng không sai.
Hắn đúng là được Vương Tề chiều riết sinh hư, chịu không nổi Vương Tề lạnh nhạt với mình như vậy, vẫn cho rằng Vương Tề sẽ không có khả năng thật sự giận, không thèm để ý đến mình.
Nên chờ đến lúc Vương Tề thực sự xa cách hắn rồi, sao hắn có thể chấp nhận được, còn cảm thấy Vương Tề đối xử với mình không tốt, đúng là quá ngạo kiều rồi.
Thực ra chẳng ai rõ hắn hơn chính hắn cả, hắn biết mình đã sớm yêu Vương Tề, yêu đến tận xương tủy, lấy lòng Vương Tề căn bản chẳng là cái gì, Vương Tề có mà thật sự kêu hắn đi chết, hắn cũng nguyện ý đi luôn không chừng.
Nếu không phải Vương Tề đúng lúc chịu cưng chiều hắn, thì chắc quan hệ hiện tại của họ đã đổi vai cho nhau, sẽ không còn là Vương Tề cả ngày sủng hắn, mà là hắn có thể cả ngày quỳ liếm người ta, hơn nữa khẳng định còn liếm đến vô cùng cao hứng dị thường thỏa mãn.
Làm công tác thông não một hồi, rốt cuộc Phương Sĩ Thanh cũng thấy đầu óc mình được khai sáng rộng mở hơn không ít, hắn biết tật xấu mình ở đâu, chính là kẻ quái đản trong ngoài bất nhất, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Hai ngày qua hắn vẫn bệnh trong người, lúc nói chuyện giọng cũng hơi khàn khàn, ngậm một viên đường một lúc, hắng giọng hai tiếng cảm giác giọng mình coi bộ dễ nghe hơn rồi, mới ngồi nghiêm chỉnh gọi cho Vương Tề.
"Vương Tề," hắn cố gắng làm giọng mình có vẻ nhẹ nhàng hết mức, nói, "Giữa trưa có rảnh không?"
Vương Tề nói: "Hẳn là có 20 phút thời gian ăn cơm, sao vậy?"
Phương Sĩ Thanh bám riết không tha nói: "Tối nay thì sao?"
Bên kia hình như là tiếng lật lật lịch công tác, ngay sau đó Vương Tề nói: "Có hẹn."
Phương Sĩ Thanh có chút không nhịn được, vẫn cố chịu đựng nói: "Vậy… Ngày mai thứ bảy, anh được nghỉ không?"
Vương Tề nói: "Vẫn chưa xác định, có thể không nghỉ, cuối năm, công việc rất nhiều."
Phương Sĩ Thanh: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!