Chương 40: Lâm thời thay đổi

Phương Sĩ Thanh thấy sắc mặt anh hình như không đúng, cẩn thận hỏi:

"Anh giận phải không?"

Vương Tề lập tức nói:

"Phải, anh rất tức giận."

Phương Sĩ Thanh: …

Hắn ngồi dậy, quỳ gối bên cạnh Vương Tề, giải thích:

"Anh đừng vậy mà, em không phải muốn bắt anh chỉ làm tình nhân bí mật, đa phần bạn bè với nhiều đồng nghiệp biết em chỉ thích đàn ông từ lâu rồi, nếu anh mà muốn, thì ngày mai em giới thiệu anh cho họ biết luôn, chỉ là em không muốn nói với ba mẹ…"

Vương Tề tiếp lời hắn nói:

"Bởi vì bọn họ dù sao cũng cách đây khá xa, chỉ cần chú ý một chút là có thể giấu diếm họ, có phải em đang nghĩ vậy không?"

Phương Sĩ Thanh mím môi không trả lời, bị anh nói trúng tim đen, nhưng hắn không dám nói phải, hắn nhìn ra được Vương Tề thật sự đang rất mất hứng.

Vương Tề cũng ngồi dậy, nói:

"Thanh Thanh, em 27 rồi, cứ cho là em chưa muốn come out lúc này đi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ giấu được hai ba năm, rồi em cũng phải kết hôn, lẽ nào em cũng định giống chị em, tìm đại một đứa ngốc nào đó, hay là nghiêm túc quen rồi cưới một cô gái?"

Phương Sĩ Thanh hơi luống cuống, vội la lên:

"Sẽ không, cái gì cũng sẽ không…"

Vương Tề hỏi hắn:

"Vậy em định ứng phó với ba mẹ thế nào? Cũng học theo Vương Cẩm nói mình theo tộc không cưới? Dự định một mình cả đời?"

Phương Sĩ Thanh: …

Vương Tề đưa tay nhéo mặt hắn, lực tay có hơi mạnh, nói: 

"Em còn bắt đầu suy xét đến biện pháp này thật đấy à?"

Phương Sĩ Thanh cũng mặc kệ mặt đau, nắm lấy tay anh quơ quơ, vẻ mặt lấy lòng nói:

"Cũng đâu cần như vậy a, đến lúc đó em có thể tìm một đồng tính nữ nào đó, ngày lễ ngày tết mang về nhà để ba mẹ thấy là được mà."

Vương Tề rút tay về, lại cười nhẹ:

"Vậy để an toàn hơn, tốt nhất anh cứ tái hôn với chị em đi, như vậy anh với em có gặp nhau, thì bất luận kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi."

Phương Sĩ Thanh: …

Hắn bối rối vô cùng, nhưng cũng không phải không hiểu được nguyên nhân Vương Tề trở nên tức giận như vậy, một lúc lâu mới không đầu không đuôi nói:

"Em biết anh không muốn gạt ba mẹ, anh thích quang minh chính đại, em lại không dũng cảm được như vậy, anh cái gì cũng không sợ, nhưng em thì sợ nhiều lắm…Chị em đã không cần đứa em trai là em, em không muốn đến lúc đó cả ba mẹ cũng không cần mình…"

Vương Tề buột miệng nói: Em sẽ không sợ anh…

Anh chưa nói hết, nhưng dưới loại ngữ cảnh này, dù Phương Sĩ Thanh có bị chậm tiêu đi nữa, cũng biết nửa câu sau anh nuốt về có ý gì, lập tức ngơ ngác một chỗ, sắc mặt tái mét không thể tin nổi.

Vương Tề thở dài, nói:

"Anh biết em là một chú rùa nhỏ, anh không ép em, nhưng dù sao em cũng phải tự mình thoát xác đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!