Phương Minh Dư thần sắc như thường, đối lập với Phương Sĩ Thanh có vẻ hết sức lo sợ.
Mẹ Phương nhìn hắn cười, nói:
"Thanh Thanh, con cũng không dám nói thật gì hết, sao lại đi chọc giận chị?"
Phương Sĩ Thanh: …
Mẹ Phương nói:
"Được rồi, đi rửa tay nhanh, ra ăn luôn nè."
Phương Sĩ Thanh máy móc đi rửa tay xong quay về, thấy mẹ đã ngồi xuống, Phương Minh Dư còn đang bày đồ ăn, hai mẹ con chuẩn bị kín một bàn.
Mẹ Phương thấy hắn vẫn ngốc lăng ở đó, nói:
"Trên dưới không khỏi va chạm, khắc khẩu đôi ba câu chả phải rất bình thường sao, chị con đã bỏ qua, con còn để bụng a?"
Cãi nhau?
Phương Sĩ Thanh kinh ngạc lặng lẽ nhìn chị mình.
Phương Minh Dư khẽ mỉm cười nói:
"Thanh Thanh, chỉ vì chị nói em vài câu, mà chuyện mẹ đến đây quan trọng vậy mà lại không nói với chị sao?"
Phương Sĩ Thanh ngồi xuống cạnh mẹ, cùng đối mặt với Phương Minh Dư, ấp úng trả lời:
"Là mẹ không cho nói …"
Phương Minh Dư rót ly nước trái cây, đặt trước mặt Phương Sĩ Thanh, nói:
"Đây, coi như chị nhận lỗi với em, là chị sai không nên nói khó nghe với em, em cũng biết tính tình chị không tốt mà, bỏ đi, được không, Phương đại chủ biên?"
Mẹ Phương cũng cười nói:
"Hai chị em sao lại thành thù được, nói ra thì tốt rồi, nếu không phải chị con nó nói với mẹ, mẹ cũng đâu biết hai đứa đang giận nhau, chuyện lông gà vỏ tỏi ấy mà, không đáng đâu."
Phương Sĩ Thanh nhìn Phương Minh Dư, Phương Minh Dư tươi cười khả cúc nhìn lại hắn, cứ ngỡ như bầu không khí nặc mùi thuốc súng giữa hai chị em trước đó thật sự đã tiêu tan sạch sành sanh.
Hắn cầm ly nước trái cây kia lên, uống một ngụm lớn.
Tuy bữa tối sinh nhật này có hơi ngoài ý muốn nhưng lại xuất hiện cảnh tượng hòa thuận ấm áp này.
Phương Minh Dư như bị mắc chứng mất trí, trạng thái cả người vèo một cái quay về ba tháng trước, sự quan tâm với Phương Sĩ Thanh có thừa, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho hắn.
Cô một câu cũng chưa từng đề cập tới chồng trước, me Phương cũng tận lực tránh hết thảy đề tài có liên quan tới Vương Tề, Phương Sĩ Thanh hầu như chưa từng lên tiếng, trên mặt vẫn treo nụ cười cứng nhắc, im lặng ngồi một bên nghe chị với mẹ hắn tán gẫu.
Bất quá tình hình thế này trước kia cũng thường diễn ra, mấy đề tài về chị em phụ nữ này, hắn cũng đâu thể nào chen miệng vào.
Phương Minh Dư bỗng nhiên nói:
"Ây da, xém tí nữa quên bánh sinh nhật, lát nữa no rồi ăn sao nổi."
Cô đứng dậy đi xách hộp bánh lại đây, tháo dây mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc bánh fondant, một thằng nhóc mập đang đứng cười ha hả, hai cánh tay thì ôm cái bụng nhỏ, ngây thơ khả ái, vô cùng đáng yêu.
Cô vừa gắn hai cây nến số 2 và 7 lên, vừa nói:
"Mẹ, mẹ còn nhớ không? Hồi đó Thanh nó đi mẫu giáo, mỗi ngày tan học cứ đòi chơi dưới lầu không chịu về nhà, khi đó nhà mình còn ở chỗ cũ, trên tầng hai, chỉ cần con mở cửa sổ ra hướng dưới lầu hô một tiếng «Mèo máy sắp tới rồi» là nó phóng lên nhà còn lẹ hơn người ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!