Viên Thụy đi rồi, Phương Sĩ Thanh lôi điện thoại ra gọi ngay cho Trịnh Thu Dương, há mồm mắng luôn:
"Mày dạo này rảnh quá không có chuyện gì làm hả? Vừa mới bắt đầu giả làm bạn trai tao, tao đã lật tẩy mày rồi, giờ ngược lại, dám quay sang đùa giỡn người ta, tao cho mày biết nha, thẳng giả cong so với cong giả thẳng còn đáng giận hơn đó!"
Trịnh Thu Dương nghe một lát mới hiểu hắn đang nói vụ gì, cười ha hả nói:
"Viên Thụy nói mày biết chứ gì? Tao chỉ đùa với cậu ta thôi mà, cậu này chơi rất vui nha, đó giờ tao còn chưa gặp ai thú vị hơn cậu ta luôn đó, hahaha."
Phương Sĩ Thanh nói:
"Mày không nhìn ra cậu ta hơi ngốc hả? Đừng có lôi người ta ra làm trò cười được không, làm giờ cậu ta tưởng thật, còn tính chạy đi theo đuổi mày nữa kìa."
Trịnh Thu Dương càng ha ha ha dữ dội nữa.
Phương Sĩ Thanh nghe hắn cười, không còn gì để nói:
"Gặp người khác thì chẳng sao, không thì tao cũng lười quản chuyện này, mày đừng cười nữa! Nghiêm túc chút coi!"
Trịnh Thu Dương nín cười nói:
"Biết rồi, chờ cậu ta tới tìm thì tao nói rõ với cậu ta là được chứ gì, mày cứ yên tâm, đùa cậu ta một hai lần còn vui chứ, sao dám đùa hoài được, cậu ta cũng đâu phải con gái."
Phương Sĩ Thanh thấy tiết mục xen giữa này dừng ở đây được rồi, nói thì nói vậy chứ sao an tâm nổi, lòng hắn lúc này đang tràn đầy lo nghĩ tới thứ tư quan trọng sắp đến.
Mẹ Phương bỏ thời gian đến tận đây chủ yếu vì chuyện của Phương Minh Dư, đến giờ vẫn muốn gặp Vương Tề, nhưng mà để gặp bà trước thứ tư, Phương Sĩ Thanh nghĩ nghĩ phải làm chuyện gì đó mới được.
Hắn đã thử trao đổi một chút với Vương Tề, buổi tối vừa về đến nhà liền mở lời với bà:
"Mẹ, con mới nghe nói, bên công ty Vương Tề đang phái anh ấy đi công tác, có thể hai ba ngày nữa mới về được."
Mẹ Phương hỏi:
"Thế số điện thoại của nó thì sao?"
Hắn im lặng lấy số di động mới của Vương Tề ra cho bà xem, sau đó ngồi bên cạnh nhìn bà gọi điện.
"Vương Tề, là mẹ…con vẫn nhận ra được giọng mẹ, mẹ rất vui."
"Hai ngày trước mẹ mới biết được tin hai đứa ly hôn, thật sự bất ngờ, Minh Dư nó bảo là do tính cách hai đứa không hợp, mẹ muốn nghe xem con nói thế nào."
"Tính nó cứng rắn như vậy, con nhường nhịn nó mấy năm nay cũng thật không dễ gì…"
"Dù sao cũng đã sống chung lâu vậy rồi, thì có vấn đề gì cũng ráng ngồi xuống giảng hòa một chút, cũng không nên ầm ĩ đến tình trạng này."
"Con là đứa con trai tốt, aiz, cũng là nó không có phúc mà."
"…Trước hết cứ vậy đi, mẹ biết con mới đổi công việc, giờ cũng đang rất bận."
"Không cần không cần, con làm gì làm đi, mẹ ở đây một hai ngày nữa cũng về rồi."
Phương Sĩ Thanh theo dõi nét mặt bà cúp điện thoại xong liền phiền muộn, thấp thỏm hỏi: Mẹ, anh ấy nói sao?
Mẹ Phương thở dài nói:
"Cũng không nói gì, mà mẹ nghe được ý tứ của nó, đã quyết tâm sẽ không quay đầu lại."
Phương Sĩ Thanh nói:
"Vậy…mẹ còn muốn gặp anh ấy nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!