Chương 36: Cứ luôn thất tình

Sáng hôm sau, Phương Sĩ Thanh dẫn mẹ Phương đến bệnh viện khám, bác sĩ chẩn đoán có biểu hiện của bệnh thoát vị đĩa đệm đốt sống thắt lưng, đề nghị tiếp nhận liệu trình mát xa trị liệu, cái này thật ra có thể về bệnh viện địa phương điều trị, vả lại thời gian phát bệnh cũng chưa quá lâu, nếu kiên trì làm một liệu trình vật lý trị liệu là có thể phục hồi.

Ra khỏi bệnh viện, Phương Sĩ Thanh lại dẫn mẹ đi dạo một vòng siêu thị, mẹ Phương ướm thử một chiếc áo khoác form dài, cắt may vừa vặn, kiểu dáng cũng rất phù hợp với bà, thế nhưng vừa lật mác ra xem giá lại tiếc rẻ, Phương Sĩ Thanh thừa lúc bà vào khu thử đồ liền đi quẹt thẻ thanh toán, mẹ Phương đi ra vừa thấy, tuy vẻ mặt không khỏi xót ruột nhưng ván đã đóng thuyền rồi, biết làm sao được.

Bà chỉ đành lèm bèm đôi ba câu: "Đó giờ mẹ có khi nào dám mặc đồ xa xỉ vầy đâu, mang về chắc chỉ dám để chưng ở đó thôi quá."

Phương Sĩ Thanh cười nói: "Lâu lắm mẹ mới tới đây, đừng cởi ra mà, cứ mặc vậy luôn đi, nhìn rất đẹp a, kiểu này chắc dành riêng cho mẹ rồi còn gì, mấy bà cô khác làm gì có khí chất cỡ như mẹ nha."

Mẹ Phương đứng trước gương soi soi, nói: "Đẹp thì đẹp, aiz, nhưng mắc quá đi. Thanh Thanh à, con xài tiền cũng không nên vung tay quá chớn như vậy."

Phương Sĩ Thanh ôm bà làm nũng: "Con biết rồi mà, dù sao con kiếm tiền cũng để mẹ con xài, tiêu tiền cho mẹ, con càng vui."

Mẹ Phương không nói nữa, vỗ vỗ lên mu bàn tay đang khoác trên vai mình, ánh mắt ôn nhu, hàm chứa sự vui mừng.

Buổi tối, mẹ Phương xuống bếp làm mấy món Phương Sĩ Thanh thích ăn, nhìn thằng con trai ăn đến thích thú, tâm tình bà cũng vui lây.

Chờ bà đi ngủ, Phương Sĩ Thanh đang nằm trong túi ngủ ngoài phòng khách lén lút nhấp nhô dán tai trước cửa phòng ngủ nghe a nghe, xác định bên trong không còn động tĩnh nào nữa, mới nhẹ tay nhẹ chân như phường ăn trộm chuồn về, rúc cả người vào túi ngủ gọi Vương Tề.

Hắn đem chuyện hôm nay dẫn mẹ đi đâu làm gì, lải nhải nói hết một tràng cho Vương Tề nghe, Vương Tề cũng không thấy phiền, nghe hắn nói thi thoảng còn đáp lại hai câu "Sau này mình nhớ đi mua cái máy trị liệu gửi về nhà đi", "Khí chất mẹ đúng là rất tốt".

Chờ hắn nói xong, Vương Tề cười khẽ nói: "Thanh Thanh, cái miệng nhỏ của em cũng ngọt thật, dám chắc mẹ thích đứa con này muốn chết."

Phương Sĩ Thanh phản bác: "Không phải em dẻo miệng đâu a, gặp tình huống này thì mấy lời đó hễ mở miệng là cứ tuôn ra thôi, lúc anh muốn để mẹ anh tiêu tiền chưa từng nói mấy lời vậy sao?"

Vương Tề nói: "Chân trước bà vừa xài tiền anh xong, sau lưng chưa gì đã gửi chi phiếu trả lại anh rồi, bà ấy là bà trùm bất động sản, ba anh thì khai thác mỏ mười mấy năm, mà làm được nhiêu tiền toàn để mẹ anh quản, ông ấy mỗi lần về nhà còn phải xem sắc mặt mẹ thế nào, bằng không cứ làm ông bác không một xu dính túi là vừa."

Phương Sĩ Thanh trêu chọc: "Vậy anh sẽ kế thừa truyền thống vẻ vang này của ba anh đấy chứ?"

Vương Tề nhướn mày nói: "Ấy, bắt đầu mưu tính tiền của tôi rồi ha."

Phương Sĩ Thanh chui trong túi ngủ nóng không chịu nổi, vừa nghe câu này của anh tức thì xù lông: "Xùy, ai thèm tiền của anh chứ?"

Vương Tề cười to, nói: "Bảo bối, em mà chịu gả cho anh, đừng nói là tiền, cái gì cũng cho em."

Phương Sĩ Thanh lật mình, lấy tay quạt quạt, nói: "Anh kết hôn với tiền của anh luôn đi, đồ trùm sò!"

Vương Tề nói: "Anh có thể học ba anh mà, vậy em cũng học mẹ anh đi, nhìn bà ấy bây giờ khí phách hiên ngang vậy chứ, thời sửu nhi còn bắt ba anh mặc áo lông chồn của mấy bé gái ngồi lột tỏi kìa."

Phương Sĩ Thanh phì cười: "Cảnh tượng rất đặc sắc ha ha ha… Ai nha nóng quá đi…"

Vương Tề nói: "Lại lẳng lơ gì đấy?"

Phương Sĩ Thanh hừ hừ: "Cút, là nóng thiệt đó, túi ngủ này dầy quá."

Sô pha phòng khách thì chật hẹp, mà chân hắn lại dài, lúc ngủ đâu ngoan được như người ta, giả sử mà ngủ trên sô pha cả đêm thật, sáng mai thấy mình tỉnh lại trên sàn nhà cũng đừng hỏi vì sao, hết cách mới đành lôi túi ngủ ra.

Mà túi ngủ này lại chuyên dùng để hắn mang đi chơi wargame, thỉnh thoảng đánh đến tối cần dã ngoại qua đêm là phải dùng tới nó, không phải nói chơi cho vui chứ, nó quả thực rất dầy, muốn cắm trại ngoài trời đông giá rét dưới 0 độ dùng loại này còn được nữa mà.

Vương Tề nói: "Lát nữa mở túi ngủ ra, nằm thẳng lên trên, đắp thêm một cái chăn mỏng, lỡ như đắp kín quá lại nổi xẩy."

Phương Sĩ Thanh ấm ách nói: "Biết mà, mẹ em tính tới từ lâu rồi, nào đến phiên anh bận tâm."

Vương Tề thở dài nói: "Cũng phải, có mẹ nó đứa nhỏ cứ như viên ngọc quý vậy."

Phương Sĩ Thanh còn chưa đắc ý xong, chợt nghe anh nói: "Dù sao thì mẹ phụ trách bận tâm, còn anh chỉ quản chịch."

Ẩn sau một động từ một âm tiết đơn thuần, lại là một động từ quá trời âm tiết liệt vào hàng "cấm trẻ em" nghe được luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!