Chương 34: Mẹ đến

Phương Sĩ Thanh quay về nhà, Vương Tề đang sắn tay áo lau cái bàn mới kia, thấy hắn về, cũng không dừng tay, hỏi: Ăn cơm chưa?

Hắn vừa cởi áo khoác, vừa đáp:

"Ăn rồi, rau cải xào nấm; hươnggà xào cung bảo; bò nạm xốt cà chua với một chén cơm, không ăn ớt, cũng không uống rượu."

Vương Tề liếc hắn một cái, cười nói: Ngoan.

Phương Sĩ Thanh cởi áo khoác ra cũng lười mắc, tiện tay ném qua một bên, ngồi xổm cạnh bàn, ngẩng mặt nhìn Vương Tề.

Vương Tề dùng khăn lau khô nước trên tay, xoa nhẹ đầu hắn, nói:

"Chờ anh lau xong, đi ăn tráng miệng ngọt."

Phương Sĩ Thanh trợn mắt nói:

"Em ăn non nửa phần củ từ sốt, ngọt lắm rồi. Anh tự chơi đi, em không giỡn với anh đâu."

Vương Tề nghiêm trang chững chạc nói:

"Anh nói xạo làm gì? Không thấy trên bàn trà phòng khách có một hộp bánh ngọt sao? Lúc về anh có tiện đường ghé mua cho em một cái chocolate opera."

Phương Sĩ Thanh thật sự chưa thấy, không chút phòng bị, bị dội ngược một cú, trợn mắt càng hăng.

Vương Tề tiếp tục lau bàn, đùa hắn: Trợn trắng mắt kỹ

"nhà ai siêu nhất, Bắc Kinh có chủ biên họ Phương."

Phương Sĩ Thanh cười mắng anh:

"Xùy, lại nói mấy quảng cáo lỗi thời này, có rảnh thì thử lướt weibo đi được không?"

Vương Tề nói:

"Lướt cái kia có ý nghĩa gì? Toàn mấy đứa con nít vô tư vô tâm như em, chả biết cả ngày cứ ha ha ha cái gì."

Phương Sĩ Thanh không phục nói:

"Không phải chỉ có ha ha ha! Còn nhiều thứ thú vị nữa mà!"

Vương Tề nói: "Phải, quanh năm suốt tháng không phải ly hôn thì là ngoại tình, có gì đáng nói đâu? Chuyện vợ chồng người ngoài thì biết cái gì?

Anh cũng ly hôn, trước khi ly hôn còn âm mưu cưỡng gian cậu em vợ, việc này mà bị người ta đăng lên weibo, anh không còn được gọi là Vương Tề nữa, mà phải đổi tên thành Vương Văn.

"Phương Sĩ Thanh không hiểu, chớp chớp mắt hỏi:"Sao lại là Vương Văn?Vương Tề nói:Vì đến khi đó người ta nhất định chỉ hận không thể đánh gãy hai cái đùi của tra nam anh đây.

"* Tề 〈〉 chém hai cái giò đi là thành Văn 〈〉 =)) Phương Sĩ Thanh:"… Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

"Hắn ngồi xổm cũng ngồi hết nổi, ngồi bệt trên nền nhà cười cả buổi, thẳng đến lúc Vương Tề lau xong bàn, mà hắn còn cười không dứt. Vương Tề ném khăn lau vào chậu xong dọn đi, lại đi lấy cây lau nhà ra lau sạch sẽ, kéo dài tới bên chân Phương Sĩ Thanh nói:"Đừng cười nữa, dù gì em cũng có chút nhãn lực đi.

"Phương Sĩ Thanh ha ha ha vịn cái bàn mới lau sạch đứng lên nhường chỗ lại cho anh. Chờ Vương Tề thu dọn tất cả đâu ra đó xong, đang rửa tay trong phòng tắm, Phương Sĩ Thanh quàng tay qua cổ anh từ sau lưng, nói:"Vương Văn, có phải mi cả ngày trộm theo dõi weibo ta có đúng không? Weibo mi là gì? Fan nhiều ít? Có từng đăng hình tự sướng không?

Có từng tán gẫu với tiểu thụ cơ khát nào đó không? Có phải cả ngày chuyên săn lùng mấy tấm hình khiêu râm trên web không? Mi cũng để ý ai?

Khai mau!

"Vương Tề vừa chà xà bông vừa nói:"Hiện tại người anh theo dõi là em, em chưa thấy anh trên đó?

"Phương Sĩ Thanh nói:"Đừng có đánh trống lảng, không là lát nữa em tịch thu di động của anh đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!