Phương Minh Dư đi theo Phương Sĩ Thanh bước vào phòng làm việc của hắn, sau đó đóng kỹ cửa lại, cách tấm kính nhìn ra ngoài còn thấy đám đồng nghiệp đang rình mò nhìn nhìn bên này, lại cúi đầu không chút lưu tình kéo rèm kín bưng.
Phương Minh Dư ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn quanh một vòng nói: "Văn phòng này của em không tồi, đãi ngộ với người tu nghiệp về nước vẫn tốt hơn, mấy năm nay được bù đắp lại công lao như vậy cũng không uổng phí nhỉ."
Lời này là nói bù đắp lại công sức Phương Sĩ Thanh đi du học, vẫn có thể là bù đắp vào công lao cô bồi dưỡng Phương Sĩ Thanh, muốn lý giải thế nào mỗi người lại một ý.
Phương Sĩ Thanh không biết nên nói gì, buồn không lên tiếng, trờ lại ngồi trên ghế của mình, cũng không dám nhìn cô.
Phương Minh Dư hỏi: "Vết thương nhìn tốt hơn nhiều, còn đau không?"
Phương Sĩ Thanh lắc đầu: "Không đau."
Phương Minh Dư cũng không dong dài nữa, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chị cũng không muốn nhiều lời, Thanh Thanh, em nói thật cho chị, em thật sự không thích phụ nữ?"
Phương Sĩ Thanh ngồi đoan đoan chính chính như đứa học sinh tiểu học đang nghe giảng, cúi đầu nói: "Phải, một chút cũng không thích."
Phương Minh Dư trầm mặc một phút, nói: "Từ lúc nào em phát hiện điều này?"
Phương Sĩ Thanh có chút do dự: "Trước khi xuất ngoại."
Phương Minh Dư: "Sớm như vậy…Vậy mấy năm nay, hẳn là cũng từng kết giao với những người khác?"
Phương Sĩ Thanh cảm thấy xấu hổ, gật gật đầu.
Phương Minh Dư bình thản như đang hỏi hắn trưa nay ăn cơm gì: "Cái kia…em đều phía dưới sao?"
Phương Sĩ Thanh không được tự nhiên nói: "Không phải, trước kia… Đều là phía trên."
Phương Minh Dư đột ngột cười lạnh một tiếng, chua ngoa nói: "Thế thật đúng là tiện nghi cho Vương Tề."
Phương Sĩ Thanh: "…"
Hắn với Vương Tề, mặc cho ai thấy cũng đều là công thụ phân minh. Mấy năm hắn thầm mến Vương Tề, dù ngay cả trong giấc mộng xuân có hăng say cách mấy, cũng chưa từng dám mơ thấy tình tiết hắn làm Vương Tề đâu.
Phương Minh Dư nói một câu như vậy, làm hắn nhớ tới việc từng nghe người ta nói qua một câu chuyện không biết thật hay giả.
Có một đứa con trai come out, mẹ người đó vừa tức giận lại vừa thương tâm, kết quả đứa con trai này nói cho mẹ rằng con là thuần 1, chỉ làm người khác cho tới giờ chứ chưa từng bị người khác làm qua, vốn là chưa thể tiếp thu sự thật con trai mình làm gay, người mẹ…vui sướng chấp nhận luôn
Lần trước Phương Minh Dư dùng gạt tàn thuốc ném hắn cũng là sau lúc hắn nói mình nguyện ý bị Vương Tề đè, có thể cũng cảm thấy thằng em trai đang men phơi phới lại bị người ta xem như đàn bà… Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép?
Hắn cúi đầu ngồi đó miên man suy nghĩ, Phương Minh Dư nhìn thẳng vào hắn, đánh giá không chút kiêng nể.
Phương Sĩ Thanh dáng cao chân lại dài, lớn lên cũng rất đẹp, cả ngày tiếp xúc trong giới thời trang, tự nhiên sẽ ăn diện rất có phong cách. Da trắng nõn, hai bàn tay thon dài đặt trên bàn, móng tay được tu bổ sáng sủa đẹp đẽ, cổ áo len ngắn chữ V màu tím lộ ra xương quai xanh tinh xảo không hề giống một người nam đã 27 tuổi.
Đa số đứa con trai nào nếu để lại kiểu tóc nâu xoăn tới ngang vai như hắn sẽ có vẻ lôi thôi hoặc yểu điệu, nhưng hắn thì không, hắn rất thanh tú, lại thu hút.
Phương Minh Dư thu hồi tầm mắt, thay đổi ngữ khí, nói: "Thanh Thanh, chị biết em hiện tại đã bị Vương Tề làm cho thần hồn điên đảo, chị nói cái gì em cũng không nghe vào tai."
Phương Sĩ Thanh thừa nhận nửa câu đầu cô nói không sai, bao nhiêu năm hắn cũng đã sớm bị Vương Tề mê đến không lối về, hơi chột dạ nhỏ giọng nói: "Không có…"
Phương Minh Dư: "Được, nếu em đã nói không có, chị đây liền nói thẳng cho em. Em cũng không cần nói cho chị biết Vương Tề đã làm gì để tán tỉnh em, đơn giản chỉ là anh ta tự cho là đúng, cần phát tiết hormone giống đực, còn giả dạng ngây thơ, toàn thế giới chỉ có anh ta giữ được mình trong sạch, sẽ nói mấy lời tâm tình ngọt xớt, cũng sẽ lại lưu manh đùa giỡn, lúc bá đạo lên thì ngầu không chịu nổi, lúc ôn nhu cũng không ai bằng."
Phương Sĩ Thanh: "…"
Phương Minh Dư cười lạnh nói: "Bị chị nói trúng rồi? Anh ta đúng là làm biếng, năm đó theo đuổi chị thế nào, hiện tại làm y như vậy, cũng phải, khẩu vị hai chị em mình không khác gì mấy, đã sớm bị quăng cho nhai lại cùng một cục kẹo cao su vẫn có thể cảm thấy ngọt rụng răng."
Sắc mặt Phương Sĩ Thanh có chút trắng, hắn nghe ra ý tứ của Phương Minh Dư, Vương Tề chính là cục kẹo cao su bị cô nhai nát nhừ kia, cô phun ra rồi hắn lại tiếp tục nhai.
Phương Minh Dư thở dài, nói: "Nếu em một chút cũng không thích phụ nữ, thì chỉ cần tìm một người chị có thể yên tâm, chị cũng sẽ không bức em kết hôn với phụ nữ làm gì, em không vui, cũng chậm trễ con gái người ta cả đời. Em nói em muốn cùng Vương Tề làm gì? Anh ta rõ ràng là vì trả thù chị…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!