Định luật Murphy nói cho chúng ta biết, là càng lo lắng phát sinh cái gì, thì chuyện đó lại càng dễ phát sinh.
*Định luật Murphy cơ bản:
"Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!" (tiếng Anh:
Anything that can go wrong, will go wrong.) [xem thêm]
Hôm nay, Phương Minh Dư ở bên ngoài làm việc, thoáng cái đã đến 12 giờ kết thúc nửa ngày công tác, hẹn đồng nghiệp 3 giờ chiều gặp lại, cô qua loa ăn cơm trưa ở gần đó, vì tối hôm trước ngủ không ngon, mí mắt cứ nhập nhèm đánh nhau.
Căn hộ Phương Sĩ Thanh thuê vừa vặn cũng gần ngay đây, cô muốn đi qua đó ngủ một giấc, nhưng gọi em trai hai lần rồi đều không có ai nghe máy.
Cô cũng có một bộ chìa khóa dự phòng của căn hộ kia, Phương Sĩ Thanh mới vừa thuê được phòng đã đánh cho cô một chìa, một, hiển nhiên là vì phòng ngừa cái tính lộn xộn của mình làm hại quên mang chìa khóa theo sẽ bị nhốt bên ngoài, hai, là có lúc cô rảnh rỗi sẽ qua giúp hắn thu dọn phòng, thuận tiện làm cho hắn vài món ngon.
Đợt này vừa bị công việc cộng thêm việc tư quấy rầy cùng lúc, cô bận tối mày tối mặt, vẫn chưa có dịp quay lại đó.
Đây cũng là lần đầu tiên mà cô đến đây vào ban ngày, trước kia đều là vào buổi tối, hơn nữa lúc nào cũng sẽ gọi điện thoại trước khi tới.
Mở cửa bước vào, thường ngày trong tủ để giày cô đến sẽ có sẵn cặp dép lê kiểu nữ cô hay mang, bữa nay lại không thấy đâu cả, trong đó lại có một đôi dép lê nam xa lạ số lớn nhất.
Không chỉ như vậy, trong nhà cũng rất sạch sẽ hết sức không bình thường.
Thói quen sinh hoạt của Phương Sĩ Thanh không tốt lắm, không thích làm việc nhà, mỗi lần về nhà liền hóa thành một tên quỷ lười biếng, thường xuyên cái gì dùng xong đều tùy tay quăng loạn, bàn trà với sô pha phòng khách thường bày đủ thứ tạp nham, tạp chí, đồ ăn vặt, remote TV hỗn loạn một đống, mỗi lần Phương Minh Dư đến đều phải dọn dẹp qua một lần cho hắn, lần sau đến vẫn lại u như kỹ.
Thế mà lúc này đây, từ huyền quan đến phòng khách, đến nhà ăn, phòng bếp, nơi nơi đều sạch sẽ đến mức Phương Minh Dư phải hoài nghi phải chăng mình vào nhầm nhà rồi không, vật dụng đều được cẩn thận sắp xếp có trật tự tỉ mỉ, cũng không giống như có người giúp việc quét tước, mà như là trong nhà này còn có thêm một người nghiện sạch sẽ.
Cô đi qua đi lại nhìn một lần, cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng lớn, do dự mà đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng vệ sinh, bên cạnh bồn rửa tay đặt song song hai ca xúc miệng, ca cùng bàn chải đánh răng đều hướng cùng một phía, tựa như hai tên lính đang nghiêm túc xếp thành hàng duyệt binh vậy, khung treo khăn mặt bên cạnh cũng treo hai cái khăn đồng dạng.
Trong tủ quần áo trừ bỏ những món quần áo thời thượng của Phương Sĩ Thanh như trong tưởng tượng, thì bên khác còn treo một hàng đồ nam phong cách hoàn toàn khác biệt, đa phần là quần tây áo sơ mi, so với Phương Sĩ Thanh còn lớn hơn hẳn một size.
Tim Phương Minh Dư đập dồn dập, đóng kỹ cửa tủ quần áo, trên mặt tràn đầy kinh nghi bất định, nghĩ nghĩ lại kéo ra ngăn tủ đầu giường, bên trong để một tuýp bôi trơn.
Đã dùng hết hơn phân nửa.
…
Phương Sĩ Thanh ăn xong cơm trưa trở lại văn phòng, nhìn thấy di động đang sạc trên bàn có hai cuộc nhỡ của chị mình, gọi lại, hỏi:
"Chị? Gọi cho em có việc?"
Phương Minh Dư:
"Không có gì, lúc ấy nhàn rỗi, muốn gọi tâm sự với em thôi."
Mới tán gẫu được hai câu, cấp dưới Phương Sĩ Thanh tiến vào giao bản thảo, hắn chỉ đành vội cúp máy.
Nhìn bản thảo thô một lần, hắn chỉ ra hai vấn đề, cấp dưới cầm bản thảo ra ngoài sửa lại, hắn lại chống cằm ngồi ngốc ở đó bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Mấy hôm trước hẹn chị hắn đi ăn, vốn là muốn thăm dò dạo này chị mình đối với chuyện Vương Tề như thế nào, kết quả nửa đường lại bị Trịnh Thu Dương chui ra phá đám.
Định đến hết tuần lại tìm thời gian hẹn gặp Phương Minh Dư, muốn tuần tự tiến dần từng bước, mục tiêu là tham khảo được ý kiến của chị hắn, hắn không muốn cùng Vương Tề làm tình nhân trong tối cả đời đâu.
Đã đến cuối tháng 12, cách ngày phát hành chuyên san thời trang kỳ đầu tiên càng ngày càng gần, mỗi ngày đều phải làm liên tục để kịp hoàn tất bản thảo giao cho xưởng in, toàn bộ ban biên tập thời trang đều bận muốn điên rồi.
Buổi tối lại tăng ca đến 8 giờ hơn, bận bịu xong công tác của hôm nay, Phương Sĩ Thanh bước ra từ sau bàn làm việc đi đến trước cửa sổ sát đất, xoay tới xoay lui làm vận động duỗi thân.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo len ngắn xanh ngọc, quần jean ôm thắt lưng thấp xám nhạt, hai cánh tay vừa dơ cao, liền lộ ra một chút phần thắt lưng và bụng, cửa sổ sát đất trong suốt nên có thể thấy hình ảnh phản chiếu qua đó, hắn buông tay xuống kéo kéo lại vạt áo len, lại đánh hai tay sang hai bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!