Hậu quả của hành vi phóng đãng buổi tối hôm trước chính là hôm sau đi làm mông chịu tội.
Phương Sĩ Thanh bản thân lại là loại người đặc biệt sợ đau, ở trên giường đau nhưng cũng sung sướng đi nên có đau cũng không đến nỗi nào, ngồi trước bàn làm việc lại khác, xoay tới xoay lui mãi cũng không tìm được một tư thế thoải mái, đến trưa đứng lên lắc lư dạo vài vòng quanh khu làm việc, khiến mấy tên cấp dưới của hắn đến giờ giải lao cũng không có thời gian lướt taobao.
Tìm đến Phương Sĩ Thanh, Viên Thụy vừa đi đến cửa, đã cảm giác được toàn bộ khu ban biên tập thời trang đang bị bao phủ bởi từng trận oán khí, cho rằng do tất cả mọi người đang vội làm việc, cũng không muốn vào quấy rầy, do dự đứng ở đó nhìn xung quanh bên trong.
Phương Sĩ Thanh ở cách vách cách tấm thủy tinh sát đất nhìn thấy cậu ta, có chút kinh ngạc đi ra, đưa lưng về phía đám đồng nghiệp đã bày ra sẵn tư thế chờ xem náo nhiệt, thấp giọng hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
"Cái kia…, Phương chủ biên," Viên Thụy nhìn thoáng qua mấy đôi mắt đang tỏa sáng chờ nghe bát quái của đám người kia, đáp: "Nếu không, ra ngoài nói?"
…
Hai người họ một trước một sau bước vào quán cà phê dưới lầu tòa soạn.
Gọi hai tách café Mocha, phục vụ bưng lên rồi lui xuống, Viên Thụy có chút xấu hổ nói: "Tuy tiện tới tìm cậu như vậy, thật ngại quá, tôi tới để nói lời xin lỗi, chuyện tối hôm qua ấy, tôi hơi quá phận."
Đối với việc người ta đem mình ra làm tấm bia để lợi dụng, Phương Sĩ Thanh đương nhiên cũng khó chịu, nhưng cố tình trò khôi hài này lại xuất hiện thêm một nhân vật khác là Vương Tề, tâm của hắn vẫn rối như tơ vò còn có chút phẫn nộ, không được tự nhiên nói: "À… Không sao, thật ra tôi cũng không quá để ý đâu."
Viên Thụy liếm liếm môi, lại nói: "Tôi thật sự không biết Vương Tề lại là anh rể cậu."
Phương Sĩ Thanh vén tóc mái bên trái ra sau tai, nói: "Tôi cũng không biết các người lại quen nhau."
Viên Thụy nhìn hắn, cúi đầu quấy hai muỗng cafe, dường như có chút khổ sở nói: "Hôm nay ảnh lại không tiếp điện thoại của tôi."
Phương Sĩ Thanh: "…"
Viên Thụy không chút nào cảm thấy đối tượng mình đang nói có vấn đề: "Tôi cũng không biết ảnh rốt cuộc thế nào nữa, trước kia ảnh nói ảnh đã có vợ để cự tuyệt tôi, hiện tại hai người cũng ly hôn rồi, sao còn lãnh đạm với tôi như vậy a."
Phương Sĩ Thanh nhịn không được, nói: "Cậu có phải quên cái gì rồi không? Người vợ anh ấy vừa ly hôn, là chị tôi."
Viên Thụy giờ mới tỉnh ngộ, vẻ mặt ngượng ngùng: "Hả? Thực xin lỗi… Chị cậu chắc chắn sẽ rất khổ sở đi? Kết hôn lâu như vậy mà không phát hiện chồng mình thích nam." Cậu ta nói xong lời cuối cùng biểu tình cùng ngữ khí đều có điểm đồng tình, cũng không phải cái loại giả mù sa mưa, là phát ra từ chân thành thật ý.
Phương Sĩ Thanh không biết nên nói gì cho phải, khó trách mọi người đều nói Viên Thụy ngốc ngốc, mới như vậy mà đã xem trọng người ta rồi thì thật quá không tỉnh táo nha.
Viên Thụy cũng không biết lại nghĩ đến cái gì, có chút thất thần, ánh mắt cứ ngơ ngẩn.
Phương Sĩ Thanh nhấp một ngụm cafe, tính toán hỏi: "Có điều, cậu rốt cuộc thích anh rể tôi cái gì?"
Viên Thụy tinh thần lại tỉnh táo, ánh mắt lóe sáng, nói: "Đẹp trai, vóc người cao to, còn xuất sắc như vậy, là một bot* đều sẽ thích anh ấy a." (*bottom: nằm dưới/ 0/ thụ)
Phương Sĩ Thanh bĩu môi, nghĩ thầm cậu bot này hôm đó là lén lút muốn nhìn thấy bộ dáng lưu manh của Vương Tề …Xùy, không khéo còn càng thích anh ta.
Viên Thụy lại xuyên tạc ý tứ của hắn, cắn cắn ngón cái, nói: "Nhưng mà cậu cũng rất tốt, nói thật ra, nếu khi đó không phải trùng hợp gặp Vương Tề, tôi cũng đã chuẩn bị đáp ứng cùng cậu."
Phương Sĩ Thanh: "…" Thật đúng là bị Vương Tề phá đám mà!
Viên Thụy càng cho rằng hắn đối với sự tình trước kia còn canh cánh trong lòng, nói: "Cậu cũng rất có mị lực nha, mỗi lần tới cậu tới Studio, không biết những người mẫu trẻ mới vào nghề mỗi lần thấy cậu đều rất cao hứng đến cỡ nào đâu, sau lưng đều tung hô cậu thành nam thần."
Phương Sĩ Thanh chống cằm không để bụng, lại hiếu kỳ hỏi: "Tôi kém hơn anh rể tôi chỗ nào? Cậu vì cái gì chọn anh ta mà không chọn tôi? Thật sự chỉ vì cao hơn?"
Viên Thụy nhếch môi, mặt chậm rãi có chút biến hồng.
Vẻ mặt ngượng ngùng này của cậu ta hại Phương Sĩ Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, Vương Tề là… đã từng với cậu ta?
Viên Thụy cúi đầu niết niết vạt áo, nói: "Không biết cậu có từng chú ý chưa, ngón áp út Vương Tề, đặc biệt dài."
…
Buổi tối tắm rửa xong, Phương Sĩ Thanh cầm lấy tay Vương Tề nhìn nhìn, lại lôi của mình ra khoa tay múa chân, sau đó vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!