Chương 11: (Vô Đề)

Vương Tề gọi về đương nhiên không có chuyện gì đứng đắn, nói anh đã đến Cáp Nhĩ Tân* rồi, gọi Phương Sĩ Thanh đừng quá nhớ mình.

* thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

Nhớ em gái anh! o( ̄ヘ ̄o#)

Phương Sĩ Thanh trong lòng thật sự là lo không thở nổi, hắn nơm nớp lo sợ tình cảm thầm mến anh rể mình năm đó bị người khác phát hiện, càng sợ bị chị mình biết đối tượng Vương Tề nói đến là thằng em nghiệt súc này, mà Vương đại ma đầu kia lại có thể đúng lý hợp tình dùng đến loại lý do Gọi cho chị em uy hiếp hắn, có thể thấy được Vương Tề trên thực tế căn bản là không đem lo lắng của hắn để vào mắt.

Nói thẳng ra là Vương Tề chỉ thấy bắn pháo với hắn có cảm giác khá tốt, mới quấn lấy hắn.

Phương Sĩ Thanh trước kia tuy rằng không có kinh nghiệm trong chuyện làm tình, nhưng mấy lần gần đây, nhìn biểu hiện Vương Tề, đích thị là một tên thích bạo cúc, từ Halloween đêm đó đã bắt đầu ăn ngon nhớ mùi, sau mỗi lần đang yên ổn nói chuyện êm đẹp lại hứng lên tìm cớ lôi hắn ra chịch chịch chịch.

Hơn nữa hắn lớn lên còn cool ngầu như vậy, cũng khó trách Vương Tề cứ quấn lấy hắn không buông.

Hừ hừ, căn bản không phải thật lòng thích hắn, mà là chỉ thích chịch hắn.

Hắn càng nghĩ càng bốc hỏa, từ trên giường nhảy xuống, đến trước giá sách đều đem toàn bộ những quyển Vương Tề dọn xong bới loạn, một bên xếp loạn xị lên một bên thở phì phò hùng hùng hổ hổ. ヽ("⌒´)ノ

Biến giá sách loạn thành một đoàn phát tiết một trận, tự nhiên lại cảm thấy cử chỉ này của mình cứ như một đứa ngu si tứ chi phát triển, lại buồn bực muốn chết.

Cách hai ba ngày, hắn cẩn thận hẹn Phương Minh Dư cùng nhau ăn cơm, Phương Minh Dư thoải mái đồng ý ngay, nói là vừa vặn đang dành thời gian nghỉ ngơi cho bản thân, cũng đang định gọi hắn.

Lần trước hẹn ăn lẩu không được, lần này vẫn muốn đi ăn một cái lẩu.

Sau đó gặp mặt, hắn tặng một chiếc khăn quàng cổ cho Phương Minh Dư, Phương Minh Dư từ trong gói đồ lấy ra đơn giản quấn một vòng, hỏi em trai: Đẹp không?

Phương Sĩ Thanh gật đầu: Rất đẹp.

Hắn nói thật lòng, ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được cái này, làm sao có thể không đẹp cho được.

Phương Minh Dư nhìn nhãn hiệu, ai nha một tiếng vội kéo xuống thả lại trong hộp, nói: "Sao lại mua cho chị cái khăn quàng cổ cao cấp vậy làm gì? Chưa đeo được lần nào, mà đã dính mùi lẩu, phí lắm.

Thanh Thanh, về sau đừng mua quần áo giày còn có khăn quàng cổ, trang sức đắt vậy cho chị nữa, bọn chị đi làm mặc đồng phục cả ngày, cũng chẳng có cơ hội ăn diện, trước kia em toàn đưa chị món nào cũng đẹp, nhưng vậy rất lãng phí.

"Phương Sĩ Thanh gắp miếng thịt đã chín vào chén Phương Minh Dư:"Vậy cứ chờ đến lúc đi ăn với em thì chị mặc.

"Phương Minh Dư ra vẻ bất mãn nói:"À, này là chê chị quê mùa chứ gì? Không xứng với chủ biên thời thượng của chúng ta.Phương Sĩ Thanh:Làm gì có…

"Phương Minh Dư cười nói:"Được được, biết em là muốn chị ăn diện thật xinh đẹp. Em đừng chê chị lải nhải, tuy thu nhập em cũng không thấp, nhưng tiền tiêu vặt lại vung tay quá chớn như vậy, hiện tại em lo cho một mình còn được, chứ qua một hai ba năm phải kết hôn, cứ như vậy làm sao sống qua ngày được.

"Phương Sĩ Thanh chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu."Dạo này chị nhiều việc, quên mất phải lo chuyện của em,Phương Minh Dư nói:Cuối tuần này thế nào? Em cùng em gái kia thử gặp mặt một lần xem, chị đã thấy em ấy rồi, rất xinh, tính tình hòa nhã tốt bụng, công tác ở đài truyền hình…

"Phương Sĩ Thanh vội hỏi:"Chị, em chưa có ý định kết hôn, có gặp cũng như không, chị đừng sắp xếp, chậm trễ thời gian của người ta cũng không tốt đâu.

"Phương Minh Dư không tán thành nhìn hắn, nói:"Em đừng có chỉ biết chơi bời, lập gia đình sớm một chút, lại sinh một đứa, ba mẹ mình đều về hưu đã nhiều năm, giờ mà thấy mấy người bạn già nào có cháu ẵm bồng, cũng hâm mộ đến đỏ cả mắt luôn rồi.

"Phương Sĩ Thanh không biết nên nói tiếp thế nào, một lúc lâu mới nói:"Em cũng không thích con nít.

"Phương Minh Dư một tay đang gắp đồ ăn, biểu tình có chút buồn bã, nói:"Trước kia chính chị cũng không thích con nít, ngược lại bây giờ rất muốn có một đứa…"

Phương Sĩ Thanh nhìn cô, không dám mở miệng.

Mơ hồ cảm thấy giọng điệu này của cô, như đang nhớ tới Vương Tề.

Hắn không dám ở trước mặt Phương Minh Dư chủ động nhắc tới Vương Tề, may là Phương Minh Dư cũng không nhắc tới.

Cô trấn định tinh thần, thoải mái muốn quay lại đề tài lo chuyện đại sự cho hắn, hắn sống chết từ chối, Phương Minh Dư cũng chỉ có thể nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!