Chỉ là đơn giản hỏi bình an mà thôi, sao lại có thể hoảng loạn như thế? Nàng lấy dũng khí ngẩng mắt lên, "nhiều ngày không gặp điện hạ, điện hạ có tốt?"
Lang Trạm híp mắt không lên tiếng, trong lòng lại hiểu rõ, nàng vẫn nhớ đến mình, nhóm người ở Minh Châu thực sự có tác dụng, chàng cân nhắc rồi trả lời, "vẫn tốt."
Lúc này Bùi Sâm đi đến, một tay xách ấm trà, một tay khác cầm tách trà, nhìn về phía trên hiên, nhận ra Lang Trạm liền xoay người muốn rời đi, một giọng nói truyền đến, "Bùi Sâm!"
Nguyễn Anh hệt như bắt được một cây rơm cứu mạng, "trà của ta!" Bùi Sâm không biết làm thế nào mỉm cười, đành phải bước nhanh qua, trước hết hành lễ với Lang Trạm.
Đáy mắt Lang Trạm lộ ra nét giận, "đứng dậy đi."
Thì ra là Bùi Sâm này, trước đây nghe nói Bùi thiếu tướng từ chức trong quân đội, chàng còn có chút ngạc nhiên, Bùi tướng quân đã già, tiền đồ của Bùi gia cũng chỉ có một mình Bùi Sâm, lại chủ động từ chức, lý do thật sự nằm ở đây.
Bùi Sâm đâu có phát giác được sự giận dữ của Lang Trạm đối với mình, thay Nguyễn Anh rót trà xong, vẫn là cáo lui tốt hơn, liền xoay người hành lễ lui xuống, Nguyễn Anh do dự không biết được tình cảnh trước mắt như thế nào, uống một ngụm trà, nhất thời không biết làm thế nào để ở cùng với Lang Trạm, liền hỏi Bùi Sâm, "bữa tối ăn gì?"
Bùi Sâm ngẩn ra, buộc miệng nói ra theo thói quen hằng ngày, "hiển nhiên muội thích ăn gì thì làm cái đó."
Nguyễn Anh chau mày lại, thật sự đang suy nghĩ ăn gì, Bùi Sâm thấy sắc mặt Lang Trạm ngày càng khó coi, vội nói với nàng, "nghĩ xong rồi nói với ta, ta đi chuẩn bị trước một chút."
Nguyễn Anh a một tiếng, "ta vẫn chưa muốn ăn, huynh muốn chuẩn bị gì?"
Cổ họng Bùi Sâm nghẹn lại, chậm rãi đáp một tiếng, "chùi nồi chẳng hạn."
Nguyễn Anh: "Ồ, cũng đúng."
Bùi Sâm rời đi như là chạy trốn.
Nguyễn Anh không viện cớ được, thấy Lang Trạm nổi nóng nhìn mình chằm chằm, đành phải nhấc bình trà lên, "điện hạ có lẽ khát rồi?"
Lang Trạm gấp rút lên đường mấy ngày, không khát là giả, nhưng việc đã đến nước này, chàng cùng không cần phải nổi nóng hỏi Nguyễn Anh nữa, chắc chắn là Nghi phi và Bùi Sâm hợp lại lừa dối nàng, nàng ngoan như vậy, không thể đến tiếng chào hỏi cũng không nói với mình liền rời cung.
Chàng che đậy lửa giận, vẫn nhàn nhã ngồi xuống, Nguyễn Anh rót tra đưa qua, thấy chàng uống hết tách, lại rót thêm một tách đưa qua.
Lang Trạm nhận lấy, cầm trong tay không uống nữa, chàng có thể như mong muốn tìm đến đây, vẫn là Trịnh hoàng hậu nói cho chàng. Chàng thỉnh giáo Trịnh hoàng hậu nên đối đãi với Nguyễn Anh như thế nào, Trịnh hoàng hậu thực sự kinh nghiệm có giới hạn, chỉ nói, "con tự mình quan sát để làm, thực sự đợi không được thì nói ra, nó nếu có ý với con, tự nhiên sẽ đồng ý."
Lang Trạm quyết định nói rõ, nhưng trên đường đến suy nghĩ mấy đêm, cũng chưa suy nghĩ ra được lí do, loại chuyện này cần phải có thời cơ tốt, không khí tốt.
Lúc này không thích hợp lắm.
Chàng lại uống một tách trà, "sau khi nàng rời cung, cô gia đi tìm nàng." Đây chính là dụ dỗ Nguyễn Anh nói ra sự thật lúc đó, Nguyễn Anh quả nhiên mắc lừa, "lúc đó việc cấp bách, không kịp nói lời từ biệt với điện hạ, vẫn mong điện hạ tha thứ."
Lang Trạm nghe được lời mình muốn nghe, nhất thời trong lòng vui vẻ, đầu mày thả lỏng ra, "không sao."
Nguyễn Anh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ đến hỏi, "điện hạ đến đây có lẽ có việc?"
"Đến tìm nàng." Lang Trạm buộn miệng nói ra.
Nguyễn Anh ngờ vực, "tìm thiếp?"
Hôm nay không tiện bày tỏ tấm lòng, chàng vẫn là nên tìm thời gian, Lang Trạm giả vờ trả lời một cách hờ hững, "Nghi phi lo cho nàng, nhờ ta đến xem nàng."
"Thiếp rất tốt." Vừa nói đến Nghi phi, Nguyễn Anh liền mỉm cười, "cô cô có lẽ cũng tốt?"
Lang Trạm ừ một tiếng.
Nguyễn Anh vui mừng, vội đem thư đưa đến, "thiếp đã viết thư, vẫn mong điện hạ giúp đỡ mang về." Giuơng mắt nhìn Lang Trạm, Lang Trạm không nói gì, trong lòng khó chịu muốn chết, đây là muốn chàng đi? Chàng lạnh lùng vung bức thư, "sợ là khiến Nguyễn cô nương thất vọng rồi."
Tâm trạng của chàng thay đổi thật nhanh, Nguyễn Anh không biết ứng phó thế nào, chỉ lúng ta lúng túng hỏi một tiếng, "điện hạ còn có việc gấp phải làm?" Cho nên mới không giúp nàng đưa thư?
Vẻ mặt nàng mang theo chút tủi thân, Lang Trạm nhìn, trong lòng mềm đi một phần, chàng cũng thực sự có việc gấp phải làm, không ngại đáp một tiếng, "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!