Mùi vị của cái đói rất khó chịu, Lang Trạm đành phải đưa nàng đi dùng bữa sáng trước. Nguyễn Anh vừa ăn vừa suy nghĩ mục đích Lang Trạm muốn nàng tham gia tuyển chọn thái tử phi, một lúc vẫn chưa nghĩ ra được, dùng bữa xong lại thấy dáng vẻ Lang Trạm không đạt được mục đích thì không dừng lại, đành phải hỏi, "điện hạ hà cớ muốn dân nữ tham gia tuyển chọn?"
Lang Trạm đờ mặt ra không nói tiếng nào. Không phải không dám nói lời thật lòng, cũng không phải chàng im lặng thời gian dài như vậy là không thể thẳng thắn bộc trực, mà là vì tối qua Trịnh hoàng hậu lại tận tâm chỉ bảo một lượt, "đối xử với Nguyễn Anh, tâm tư của con phải để lộ ra, con biết không?"
Chàng hiểu được, sau đó chàng thẳng thắn yêu cầu Nguyễn Anh thăm gia tuyển chọn thái tử phi, đều này coi như là đã bộc lộ một chút.
"Điện hạ?" Nguyễn Anh lại gọi một tiếng.
"Cô gia có nguyên nhân không nói ra được, lẽ nào Nguyễn cô nương không bằng lòng giúp cô gia?" Cái này gọi là không thể trong chốc lát để lộ ra hết được.
Lang Trạm nhìn Nguyễn Anh một cách khẩn thiết.
Trong lòng Nguyễn Anh thực sự đoán không ra được nguyên nhân này của chàng, nhưng chàng vừa nhắc đến chữ giúp đỗ này, mặt của Nguyễn Anh ửng đỏ, điện hạ ba lần bảy lượt mong nàng giúp đỡ, nàng lẽ ra phải báo đáp, chỉ bảo nàng tham gia tuyển chọn mà thôi, lại không phải thật sự có thể trúng tuyển, nàng lại không có lí do cự tuyệt rồi.
"Điện hạ hiểu lầm rồi, điện hạ đối với dân nữ có ơn, dân nữ há không biết đạo lí có ơn phải trả có thù ắt báo?" Nguyễn Anh trong lòng thoải mái, cười lên một tiếng.
Vậy là đáp ứng rồi.
Lang Trạm đè xuống khóe miệng muốn nhếch lên, mặt không biến sắc nói, "vậy cùng cô gia đến lễ bộ đi."
Hai người đi đến lễ bộ, quan viên lễ bộ lần đầu tiên thấy Nguyễn Anh đến ghi danh tranh chức thái tử phi lại được thái tử đích thân đưa đến, tất cả đều ngẩn ra, trong lòng suy nghĩ một cách thất lễ, vị này có thể khiến thái tử điện hạ đích thân đến, vậy những cô nương khác còn tranh cái mông gì nữa!
Nhất thời trong cung đồn đại, Nguyễn Anh từ Trường Lạc cung đi đến Phụng Nguyên điện thời gian ngắn như vậy hận không thể để cho những ánh mắt đó đâm vào.
Cái này vẫn xem là nhẹ, đến Phụng Nguyên điện, Nghi phi vẫn chưa nổi giận, Vĩnh Dương Đế trước hết cười nàng, "A Anh vừa ý Trạm nhi? Không nói sớm, trẫm làm chủ cho con." Không biết là thật hay giả.
Nguyễn Anh vội lắc đầu, người đáng thương là nàng đây không nghĩ ra đượclí do để giải thích, may mà Nghi phi ra mặt, khuyên Vĩnh Dương Đế rời đi, kéo tay nàng đi vào tẩm điện.
"Nhưng điện hạ uy hiếp con?" Nghi phi cầm tay nàng viết lên, tủi thân bị người khác hiểu lầm trong lòng Nguyễn Anh trong chốc lát biến mất, nàng lắc đầu, "không phải, điện hạ muốn con giúp đỡ, vốn không phải là thực sự tham gia tuyển chọn, điện hạ có ơn với chúng ta, con không thể không đáp ứng."
"Thật sao?"
"Vâng."
Thái độ nghi ngờ của Nghi phi dần mất đi, thay vào đó là nét mặt chứa đựng ý cười, người nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Nguyễn Anh, tất cả lời muốn nói đều ở trong cái vỗ tay này.
Mắt Nguyễn Anh nóng lên, thấp giọng nói, "cô cô, sau này con xuất cung, có phải là không thể đến thăm người nữa?"
Nghi phi vội lắc đầu, viết: đợi đứa bé sinh ra, cô cô sẽ lệnh người đón con nhập cung.
Người cũng không biết Nguyễn Anh phải cùng Tần thái hậu ra ngoài, đã sắp xếp ổn thỏa tất cả ở ngoài cung, Nguyễn Anh sợ người nghi ngờ, vội kìm nén lại nước mắt, ra sức gật gật đầu.
Nàng không nhắc đến Liễu Âm, Nghi phi lại nhắc trước: Đừng lo lắng cho Liễu Âm, hoaàng hậu đã đồng ý với cô cô cứu ông ấy rồi.
Nguyễn Anh vui mừng, nàng vốn muốn cầu xin Tần thái hậu, nếu hoàng hậu đã đồng ý, vậy nàng cũng yên tâm rồi.
Nghi phi vẫn còn lo lắng: "Bây giờ gần đến lúc tuyển phi, con lại giúp điện hạ việc này, có thể sẽ làm chậm trễ việc con xuất cung?"
Việc này .......
Nguyễn Anh cũng biết, nàng cẫn chưa thương lượng cùng với Lang Trạm, đành phải làm yên lòng Nghi phi trước: "Đây là kế tạm thời của điện hạ, không ảnh hưởng đến việc con xuất cung."
Nghi phi lúc này mới hoàn toàn yên tâm, lại dặn dò Nguyễn Anh mấy câu, thấy nàng ngoan ngoãn đáp ứng mới để cho nàng ra khỏi điện.
Nguyễn Anh vừa ra khỏi Phụng Nguyên điện liền buồn phiền không thôi, Trường Lạc cung cũng không về được, Trịnh Phù chắc hẳn cũng nghe được tin tức rồi, ắt phải đợi nàng ở Trường Lạc cung rồi, chi bằng đến Từ An điện trốn thôi, cũng luôn tiện hỏi Tần thái hậu lúc nào xuất cung.
Từ An điện không có Tri Thu càng thêm trống trải, Tần thái hậu buồn tẻ ngồi ở chính điện, vừa thấy Nguyễn Anh mắt liền sáng lên, "ai gia chuẩn bị tối nay liền xuất phát, thế nào?" Chắc hẳn không nghe thấy tin tức bay đầy trời ngày hôm nay.
Nguyễn Anh đành phải tự mình nói, Tần thái hậu nghe xong quả nhiên trừng mắt, "con thật hồ đồ, ghi danh rồi sao có thể xuất cung?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!