Lang Trạm lặng lẽ gật đầu, lặng lẽ đi đến mở cửa phòng bên cạnh, Nguyễn Anh cảm thấy kì quái, muốn hỏi thăm, đành chịu vì gan chưa đủ lớn, buộc lòng phải nghiêm túc nói một câu, "thiếp biết quạt."
Bước chân của Lang Trạm dừng lại, không có tỏ ý gì liền đi vào, Nguyễn Anh vẫn cảm thấy thái độ của chàng ấy không đúng lắm, nhân lúc chàng vẫn chưa đóng cửa liền chạy đến, "trong phòng này có quạt?"
Lang Trạm cuối cùng nhả ra một chữ: "Có."
"Vậy thì tốt, đừng để nóng quá." Nguyễn Anh nói rất chậm, kéo dài một lúc cũng chưa hỏi được, nàng gật đầu từ bỏ, xoay người muốn đi, nghe thấy một tiếng, "nàng thật sự cảm thấy ban đêm ở Minh Châu mát mẻ?"
"Đúng vậy." Nàng vui vẻ nói.
Lang Trạm phịch một tiếng đóng cửa lại, "nghỉ ngơi tốt."
Nguyễn Anh:"……"
Đến khi vào phòng, Nguyễn Anh cũng chưa nghĩ ra được mình đắc tội với điện hạ như thế nào, trực tiếp hỏi cũng không tốt lắm, vậy chỉ ngày mai chỉ có thể ân cần một chút, chỉ hi vọng điện hạ tha thứ cho mình.
Đến bên giường, chỉ thấy Tần thái hậu đã ngủ, tư thế ngủ của vị tiên nhân này thật hào phóng, trực tiếp chiếm cả chiếc giường, nàng không kìm được nhớ đến tiên đế, có thể nhất kiến chung tình với thái hậu, tiên đế nhất định cũng là một người không dính bụi trần.
Ngồi bên giường một lát, toàn thân có cảm giác khô nóng, Nguyễn Anh đứng dậy đi tìm quạt, vừa mới tìm được, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, lại là Lang Trạm đến.
"Đi ra." Dáng vẻ lạnh nhạt của Lang Trạm thực sự khiến cho người khác run sợ, Nguyễn Anh ngoan ngoãn ra khỏi phòng, cùng chàng đi đến phòng bên cạnh.
"Đi vào."
Nguyễn Anh sáng tỏ, thì ra là sợ Tần thái hậu bỏ trốn mới sắp xếp hai người chung một phòng, bây giờ Tần thái hậu đã đồng ý rồi, cũng không cần thiết phải đề phòng người, ba người mỗi người một phòng há chẳng phải tốt hơn sao?
Thấy chung quanh không bóng người, nàng vui vẻ cười lên một tiếng, "tạ điện hạ."
Lang Trạm cau mày.
Nàng vội vẫy quạt trong tay, "thiếp sẽ nhớ quạt."
Lang Trạm không nói lời nào quay về phòng bên cạnh.
Nguyễn Anh thoải mái nằm lên giường, trong lòng thầm nghĩ điện hạ cũng là một người chu đáo, lòng dạ cũng rộng rãi, ngày mai nhất định phải ân cần niềm nở với chàng, một lát sau liền cong môi ngủ thiếp đi. Ban đêm, nàng ngủ rất ngon, cũng không có thời gian quạt cho mình, may mà không nóng, có gió thổi rất thoải mái.
Ngày hôm sau, ba người cùng nhau dùng bữa sáng, Nguyễn Anh hầu hạ Tần thái hậu xong, chuẩn bị bố trí thức ăn cho Lang Trạm.
Lang Trạm nhìn vốn không cảm kích, "ngồi xuống."
Đôi mắt lấp lánh của Tần thái hậu lưu lại trên hai người một lát, bỗng nhiên mỉm cười, "tiểu Anh Anh sáng sớm tinh thần rất tốt, tối qua ngủ rất ngon sao?"
Nguyễn Anh nhìn Lang Trạm một cái: "Đúng vậy, tổ mẫu thì sao ạ?"
Cái nhìn này khiến cho Lang Trạm nảy sinh ra ảo giác, chàng cho rằng Nguyễn Anh phát hiện rồi, nhất thời thay đổi thái độ lạnh nhạt, trong mắt chứa đựng một chút ý cười.
Tần thái hậu thở ra một hơi, "già rồi, không ngủ ngon bằng người trẻ các con, hơn nữa buổi tối nóng như vậy, cũng không có ông già nào quạt muỗi cho ta, có thể ngủ được là khá lắm rồi."
Rõ ràng tối qua người ngủ rất say, Nguyễn Anh oán thầm, miệng lại trả lời một cách kì lạ, "nóng? Không phải chứ, con cảm thấy rất mát."
Ánh mắt của Lang trạm trong chốc lát liền thay đổi.
Tần thái hậu cười phá lên, "không nóng, là bà già ta sợ nóng rồi." Thấy sắc mặt Lang Trạm trở nên lạnh nhạt, người lẩm bẩm thu lại câu chuyện, "được rồi, không nói cái này, nhanh ngồi xuống dùng bữa!"
"Vâng."
Dùng bữa xong, ba người vội lên đường, trên đường đi, Nguyễn Anh nhớ đến Tri Thu, liền hỏi thăm Tần thái hậu, Tần thái hậu lạnh nhạt ồ một tiếng, "xuất cung, ta bèn cho nó về nhà, ước chừng vẫn còn ở trong kinh."
Nguyễn Anh đờ mặt ra, Tri Thu thật chưa ra khỏi kinh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!