Nguyễn Anh đang trải qua một đêm khổ não.
Mùa hè, từ sớm trời đã sáng, nàng vừa tỉnh liền trở thành một người hoàn toàn mới, rất nhanh liền đem chuyện phiền não hôm qua ném lại phía sau.
Nhanh chóng thức dậy, nàng đi tìm Nghi phi, phát hiện Nghi phi vẫn đang ngủ, trong lòng có chút khó hiểu: Cô cô từ trước đến nay đều là người chăm chỉ, sao bỗng nhiên lại ngủ nướng? Nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu được, đành phải đem nguyên nhân quy về do xuất cung mệt.
Thấy trong cung không có việc gì, Nguyễn Anh thu dọn xong liền ra cửa, đi về phía hoa viên lấy sương. Đây là việc Tần thái hậu căn dặn nàng làm trước khi bế quan, Tần thái hậu nghĩ rằng đợi đến lúc mình xuất quan cũng chính là lúc trở thành tiên, tiên nữ mà, sao có thể ăn ngũ cốc hoa màu, như thế ảnh hưởng đến hình tượng, uống nước sương mới có thể lộ ra tiên khí tung bay!
Nguyễn Anh làm việc tương đối chăm chỉ, tuy cho rằng ngôn luận này của Tần thái hậu là chuyện linh tinh, người cũng không thể thành tiên, nhưng việc đã đáp ứng người nàng nhất định phải hoàn thành. Nàng đã thay Tần thái hậu lấy đầy mười bình sương, vẫn là cảm thấy không đủ để người uống, quyết định thay người lấy thêm mười bình.
Sáng sớm tinh mơ, trên đường ít cung nữ, đến hoa viên càng yên tĩnh hơn, Nguyễn Anh xách một cái bình lớn qua lại không ngừng trong khóm hoa, như một con ong vừa cần cù vừa vui vẻ bay vù vù lấy mật hoa, bận rộn gần nửa buổi sáng, cho đến khi ánh mắt trời trở nên gắt hơn, sương từ nhân gian bốc hơi lên, Nguyễn Anh mới từ khóm hoa chui ra.
Vừa ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy nam nhân quyền quý ngồi trong đình nghỉ mát phía đối diện, mắt nàng híp lại, sợ hãi chui vào lại.
Hôm qua nghĩ phải tránh vị thái tử gia này.
Ngài ấy suy cho cùng đã cứu mình, vẫn nên lên trước hành lễ.
Nhưng tinh thần ngài ấy không ổn định, nhưng … …
Nhưng gì, có thể cướp bình sương này sao?
Trong đầu Nguyễn Anh có hai người đang đánh nhau.
Trong đó một người thỏa hiệp nói: "Đi ra nhìn một cái, nếu ngài ấy vẫn ở đó, thì đến hành lễ." Một người khác miễn cưỡng đồng ý.
Nguyễn Thanh lần nữa ra ngoài, vị nam nhân tôn quí đó vẫn còn! Trong lòng nàng không kìm được gào khóc một tiếng, chỉ muốn lùi lại, nam nhân trong đình liếc mắt liền nhìn thấy nàng, nàng thực sự không có cách trốn, đành phải bước nhanh đến.
Lang Trạm vừa mới xuống triều, trang phục thái tử trên người vẫn chưa thay, Nguyễn Anh vào đình, cung kính hành lễ, thành khẩn cám ơn ơn cứu mạng hôm qua của ngài.
"Đứng dậy đi."
Lang Trạm nhìn qua, nhiệt độ tăng cao, Nguyễn Anh lại bận rộn rất lâu, thái dương ra rất nhiều mồ hôi, tóc ướt đẫm, đôi môi đỏ tươi cũng hơi ẩm ướt, đôi mắt của Lang Trạm cứnhìn cứ nhìn không hề rời đi.
Nguyễn Anh thấy ngài ấy hồi lâu không nói, không thoải mái di chuyển cơ thể, "điện hạ, nếu không có việc … …"
"Cái này cô gia cần." Lang Trạm tinh thần quả nhiên không ổn định, không đợi cô nói xong, bỗng từ trên ghế đứng dậy, giật lấy cái bình trong lòng Nguyễn Anh rồi rảo bước rời đi.
Nguyễn Anh: "… …"
Ngài ấy thích cái này?
Vậy cũng được, đang lo không có cách gì báo đáp ngài ấy, hôm sau lấy nhiều hơn mấy bình cho ngài ấy thì được rồi.
Nguyễn Anh tay không trở về Chung Túy cung, Nghi phi đã thức dậy, được các cung nữ bồi dùng bữa sáng, thấy Nguyễn Anh quay về, vẫy tay gọi cô đến ăn cùng.
Nguyễn Anh đáp một tiếng vâng, về phòng thay y phục trước, chỉnh sửa gọn gàng sạch sẽ mới ra ngoài dùng bữa sáng.
Thức ăn bày biện ra, Trịnh hoàng hậu phái người đến đưa tin, nói là trong cung nhàm chán, bảo Trịnh phủ đưa một gánh hát hí kịch vào cung, muốn mời các tỷ muộitrong cung đến Trường Lạc cung nghe hí kịch.
Nghi phi và Nguyễn Anh hôm nay không có việc gì gấp, hơn nữa cũng không thể làm phật ý Trịnh hoàng hậu, liền cho người trong cung trả lời lát nữa sẽ đến.
Trở về tẩm điện, cung nữ trang điểm cho Nghi phi, nữ tử trong gương ấm áp điềm tĩnh, vô cùng xinh đẹp. Nghi phi tuy không thể nói chuyện nhưng rất xinh đẹp, nếu không thì Vĩnh Dương Đế cũng không thể đặc biệt hạ chỉ lệnh cho người vào cung.
Trong hậu cung này, người có thể dựa dẫm vào cũng chính là khuôn mặt này, trừ khuôn mặt này ra, có lẽ … … nàng nhẹ xoa phần bụng bằng phẳng của mình.
Nguyễn Anh thân mật tiến lại gần, "cô cô quả nhiên xinh đẹp nhất!" Nghi phi thu tay lại, quay đầu xoa mặt nàng, tầm mắt liếc nhìn về phía gương, khuôn mặt trong gương đó có mấy phần giống với bà, lại có phần trội hơn so với bà.
Nguyễn Anh đối với khuôn mặt gây họa này của mình không hề hay biết, tự nhiên đưa gần lại mặc cho Nghi phi xoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!