Lần đó ông giả vờ đồng ý một cách thản nhiên, lần này ông yên tĩnh nhìn Nghi phi, từ từ nói: "Nguyễn Yên, nàng sống ở trong cung rất tốt sao?" Ông kéo khóe miêng tỏ ra rất kì lạ. Truyện được dịch và edit tại page Sắc
- Cấm Thành.
Trong mắt Nghi phi cuối cùng cũng lăn tăn gợn sóng.
"Nhưng ta không thể không có nàng." Ông bỗng nhiên điên cuồng kéo Nghi phi đầm đầu vào tường, Nghi phi sau giây phút kinh hoàng bình tĩnh nhắm mắt lại, thậm chí khóe môi còn vểnh lên.
Nguyễn Anh bị che mắt lại không nhìn thấy được, chính vào khảnh khắc này, Lang Trạm xông lên, đưa hai cánh tay ra, mỗi tay kéo một người, đồng thời đẩy hai người về phía sau.
Cùng lúc này, Nguyễn Anh hét lên chạy qua ôm chặt lấy Nghi phi đang ngã trên đất, Nghi phi nhận thức được, biết mình không chết được, xoay người vùi vào trong lòng nàng.
Liễu Âm phịch một tiếng ngã nhào về phía cửa, cánh cửa gãy ra, có thể thấy Lang Trạm dùng lực mạnh bao nhiêu, lính canh ngục vội giữ chặt ông ấy, Lang Trạm nghiêm mặt, "giải đi!" lại nói với Nguyễn Anh: "Về trước đã."
Nguyễn Anh gật đầu, đỡ Nghi phi đứng dậy trở về nhà lao. Lang Trạm lệnh cho người triệu ngự y, ngự y sau khi kiểm tra nói không có gì trở ngại, nhưng mỗi ngày vẫn đưa thuốc an thai đến. Truyện được dịch và edit tại page Sắc
- Cấm Thành.
Nguyễn Anh nhớ đến lời của Liễu Âm, nàng và Lang Trạm nói mấy điểm đáng ngờ, "cho dù thư là Liễu thúc viết, vậy thúc ấy làm thế nào tiếp xúc được với người trong cung, đồng thời bảo họ lén đem thư nhét vào trong rương đồ của cô cô?"
Khi Lang Trạm nhìn qua, mắt hai người nhìn vào nhau, nàng không nén được tránh đi, Lang Trạm cùng vội nhìn qua một bên, "trong cung đã sắp xếp điều tra, đặc biệt là Chung Túy cung, vốn không có khả năng là người trong cung làm."
Còn có Nghi phi nương nương cùng Trịnh hoàng hậu lần đó xuất cung thượng hương, Nghi phi toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh Trịnh hoàng hậu, vốn không đi riêng lẻ, hoàng hậu có thể làm chứng, cho dù là cung nữ đi theo cũng không có khả năng tiếp xúc với Liễu Âm, Lang Trạm cũng đã lệnh cho người thẩm vấn qua, đáp án là không có.
"Nguyễn cô nương còn nhớ hai tháng trướcnàng cùng Nghi phi nương nương xuất cung để cúng bái người nhà?"
"Nhớ ạ, thần và nương nương đi về trong ngày, không tiếp xúc với Liễu thúc, thúc ấy có lẽ ngay cả việc thần và Nghi phi trở về cũng không biết."
Hôm đó là ngày giỗ của mẫu thân Nguyễn Anh, Nghi phi đến thỉnh cầu Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu cho phép, họ mới xuất cung, ngay cả đi qua phủ nhà họ Nguyễn ngày trước cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
"Theo lời cung nữ trong Chung Túy cung nói, hôm đó nàng và Nghi phi còn mang theo rương, chính là cái rương có bức thư đó." Truyện được dịch và edit tại page Sắc
- Cấm Thành.
Lang Trạm vừa nói đến đây, biểu cảm của Nguyễn Anh liền thay đổi, tính cách của nàng có chút qua quýt, Lang Trạm không nhắc đến, nàng vẫn thật sự nghĩ không ra, "chính xác là cái rương đó."
"Nguyễn cô nương có thể nói thử vì sao phải mang theo rương?"
"Đồ cúng bái nhiều, cô cô liền dùng rương để đựng."
"Thì ra là vậy." Lang Trạm thuận theo, cái rương đó kì thức rất đã nứt, công dụng ngược lại rất nhiều, có thể đựng đồ cúng, có thể đựng áo quần, Nghi phi lại còn đem nó dọn đến Phụng Nguyên điện.
Vĩnh Dương Đế chính là vì cái rương này quá cũ, mới nổi lòng hiếu kì mở ra, vừa mở ra liền phát hiện bức thư này.
Nguyễn Anh rất quen thuộc với cái rương này, từ lúc nàng còn rất nhỏ cái rương này đã ở bên cạnh Nghi phi, nàng cũng từng hỏi qua Nghi phi, "cũ như vậy rồi, vì sao không vứt đi?" Nghi phi lắc lắc đầu, cũng không nói gì.
Trọng điểm của việc này nằm chiếc rương, cho nên mạch suy nghĩ của nàng rất nhanh liền di chuyển đến nơi khác, "điện hạ, nếu thư được nhét vào lần đi cúng bái đó, vậy cô cô sớm đã phát hiện rồi, cô cô trước khi vào Phụng Nguyên điện đã dọn dẹp qua chiếc rương đó, có lẽ là sau khi vào Phụng Nguyên điện mới bị nhét vào."
Đầu mày Lang Trạm chau lại.
Nguyễn Anh nói đến đây cũng cảm thấy chuyện này quá kì quặc, Vĩnh Dương Đế vốn không dễ chung sống, trừ hậu cung phi tử ra, những người còn lại trong cung đều hận cả đời này đừng gặp phải ngài ấy, thậm chí ngay cả một số cung nữ đều sợ ngài ấy đến không muốn nghĩ đến cảnh thị tẩm, vậy ai có thể bất chấp nguy hiểm hãm hại cô cô đây? Nếu không có cô cô, người này thu được lợi nhiều nhất? Nghĩ như vậy, rất có khả năng là phi tử nào đó làm? Truyện được dịch và edit tại page Sắc
- Cấm Thành.
Lang Trạm hiển nhiên nghĩ được điều cô đang nghĩ, nhưng không cần nói nhiều, vì đến giờ ăn rồi, Nghi phi ở cách vách giờ này không thể đói, hai người bèn cùng Nghi phi dùng bữa.
Xong bữa cơm, Lang Trạm vội đến Phụng Nguyên điện bận chính vụ, Vĩnh Dương Đế vẫn nằm trên giường, tất cả mọi việc chính vụ đều đặt lên người chàng.
Nguyễn Anh đưa mắt nhìn chàng rời đi, Nghi phi lúc này đi đến vỗ vỗ đầu nàng, viết vào lòng bàn tay nàng: "Đừng quên việc đã đồng ý với cô cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!