Chương 9: (Vô Đề)

Trong phòng khách vắng tanh, Phương Ức nắm chặt điện thoại, cười nhạo một tiếng.

Có chuyện gì với người đàn ông này vậy?

Cô đợi anh ở đây lâu như thế, mới vừa nghe điện thoại, thì anh không nói một lời đã bỏ đi rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhàm chán.

Phương Ức đứng dậy và tắt đèn.

Không thì...

Cửa vẫn mở, hình như có một bóng người đứng ở đó.

Cô đi ra ngoài, đến gần và ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng.

Lông mày Phương Ức giãn ra, "Tại sao anh lại ra ngoài hút thuốc?"

Giọng cô bất ngờ vang lên, Tần Lương Khánh suýt chút nữa bị sặc khói, anh phun ra, "Hóng gió, trời rất mát mẻ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Đinh Trấn có chênh lệch khá lớn, cái nắng nóng của ban ngày đã biến mất, nhiệt độ giảm dần, rất thoải mái.

Gió đêm thổi nhẹ, khẽ chạm vào vạn vật. Tiếng ếch nhái và côn trùng kêu vang trong ruộng lúa, nhưng cũng không gây khó chịu, ngược lại còn được không khí tự nhiên này lây nhiễm, vô cùng nhàn nhã và thoải mái.

Phương Ức hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập luồng không khí sạch sẽ, cảm giác mệt mỏi cả ngày đều bị cuốn đi.

Cô hỏi anh: "Tại sao tôi không nhìn thấy đom đóm? Không phải người ta nói đom đóm sẽ xuất hiện ở những nơi có chất lượng không khí tốt sao?"

"Bây giờ chưa có, khoảng tháng sáu tháng bảy đom đóm mới xuất hiện." Tần Lương Khánh bỏ điếu thuốc vào trong miệng.

"Đã qua rồi, vậy thì tôi sẽ phải đợi một năm nữa." Giọng điệu của Phương Ức có phần tiếc nuối, cô ngước nhìn trăng sao trên bầu trời, sự tiếc nuối lập tức bị ném ra sau đầu, tán thưởng, "Thật đẹp!" 

Tần Lương Khánh nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong mắt anh, vẻ mặt ngây thơ, giống như một cô thiếu nữ.

Tần Lương Khánh nghĩ, cô còn đẹp hơn cả màn đêm.

Hôm nay Phương Ức bận rộn cả ngày, hai chân cũng đã sớm nhũn ra, nhưng cô vẫn muốn ở bên anh một lúc nữa, nên trực tiếp ngồi xuống bậc thang dưới chân.

Tần Lương Khánh rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên người cô một giây, sau đó cũng đặt mông ngồi xuống, duỗi chân và hút thuốc một cách nhàn nhã.

Khi hút xong điếu thuốc, anh tùy ý ấn xuống đất và hỏi cô: "Cô hái nho xong chưa?"

Phương Ức một bên xoa bả vai một bên nói, "Ừm, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi."

"Sao cô không sắp xếp cho thêm vài công nhân tới giúp?"

Hiếm thấy một người là bà chủ mà lại phải tự mình ra ngoài hứng nắng làm việc.

Phương Ức có chút bất đắc dĩ, "Không có cách nào, quyết định làm dự án mới này quá vội vàng, công ty cũng không thể cử người đang làm dự án khác đến, nhưng qua hôm nay sẽ ổn thôi."

Cô đột nhiên quay đầu, hỏi anh: "Anh thiết kế như thế nào rồi?"

Tần Lương Khánh sửng sốt.

Phương Ức nói, "Không phải anh quên rồi đó chứ? Giúp tôi thiết kế trung tâm tiếp đón."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!