Đã liên tục nửa tháng nhiệt độ trong ngày tăng cao, nho hấp thụ nhiệt độ đã chín gần hết.
Mấy ngày nay Phương Ức bận rộn sắp xếp công việc.
Tần Trân thật sự rất thích Phương Ức, bà ấy thích dính lấy cô, luôn đi theo cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lương Khánh nói Phương Ức đừng đưa Tần Trân ra ngoài, để không ảnh hưởng đến công việc của cô.
Tần Trân nghe được lời này, liền tức giận, còn náo loạn một trận, Tần Lương Khánh cũng không thể dỗ được bà.
Phương Ức nói với Tần Lương Khánh, "Không sao, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Tần Lương Khánh thỏa hiệp, "Nếu mẹ tôi gây rắc rối thì cô có thể gọi điện cho tôi."
Phương Ức cười, "Mẹ của anh rất ngoan."
Tần Lương Khánh nói, "Đợi bà ấy chán sẽ không quấn lấy và gây rắc rối cho cô như vậy nữa."
Phương Ức liếc nhìn anh, cũng không có phản ứng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lương Khánh không rõ nguyên do, "....."
Hiện tại trời rất nóng, Phương Ức sợ Tần Trân sẽ bị cháy nắng, vì vậy cô đã trang bị đầy đủ kem chống nắng, ô và mũ cho bà.
Chỉ là tính tình Tần Trân trẻ con, bà không chịu cầm ô. Phương Ức cũng không miễn cưỡng, để an toàn, trước khi ra ngoài cho bà uống một lọ Hoắc Hương Chính Khí Thủy.
Hai ngày nay cô đều đi sớm về muộn, nhưng hôm nay muộn hơn bình thường. Phương Ức đã gọi điện về bảo họ không cần đợi cô về ăn tối.
Bà ngoại ngồi ở trước TV, đầu gật gà gật gù, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Khoảng mười giờ, bà cụ liền tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng bánh xe ở cổng sân, nói: "Tiểu Phương và mẹ cháu về rồi."
Tần Lương Khánh ngồi xổm dưới đất sửa đầu đĩa DVD, nói "Ừm".
Giây tiếp theo, nghe thấy Tần Trân gọi anh, "A Khánh, con tới giúp một chút."
Tần Lương Khánh bỏ linh kiện trong tay xuống, đi ra ngoài.
Anh không nhìn thấy ai cả, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động trong cốp xe, liền đi vòng qua.
Cả hai người đang loay hoay di chuyển một chiếc bình gốm lớn, nhìn thấy họ vất vả như vậy hẳn là rất nặng.
Ánh mắt Tần Lương Khánh rơi trên cánh tay mảnh khảnh của Phương Ức, sau đó lại nhìn Tần Trân có tâm nhưng không có sức, sắc mặt co quắp lại, hai người có thể nâng cái bình lên mới là lạ.
Phương Ức và Tần Trân đồng thời nhìn về phía anh, Tần Trân nói: "A Khánh, cái này thật nặng."
Tần Lương Khánh nói: "Để con khiêng vào cho, hai người tránh ra đi."
Tần Trân ngoan ngoãn né ra, "Được."
Phương Ức vẫn duy trì tư thế vừa rồi "Chỉ hơn năm mươi cân thôi."
Tần Lương Khánh cười thành tiếng, nắm vai cô rồi nhẹ nhàng kéo người ra, sau đó khom lưng ôm cái bình gốm, nghiến răng nâng cái bình lên.
Phương Ức trợn mắt há mồm, những vì sao trên trời rơi vào trong mắt, sáng rực lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!