Trong giấc mơ đêm nay, Tần Lương Khánh mơ thấy đôi mắt của Phương Ức.
Trong bóng tối, đôi mắt cô sáng ngời, có chứa ánh nước lấp lánh, giống một cô yêu tinh.
Sau đó, tiếng "Anh A Khánh" nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, ở trong tim, khiến anh như nổ tung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lương Khánh đột ngột tỉnh dậy, cổ họng cuộn trào, miệng lưỡi khô khốc.
Anh mở đèn đầu giường lên, cầm đèn pin đi xuống lầu, "ừng ực ừng ực" rót một ly nước lạnh.
Giờ phút này đang là giữa đêm, vạn vật đều im lặng, trong lòng anh cũng bình tĩnh lại.
Đôi mắt đó lưu lại trong tâm trí anh, Tần Lương Khánh cảnh giác, anh sợ mình sắp gục ngã rồi.
Đây không phải là một chuyện tốt.
Trở lại phòng ngủ, Tần Lương Khánh đã hoàn toàn hết buồn ngủ, lấy ra một bao thuốc mới, ngồi ở trên ban công ngắm nhìn bầu trời đêm.
Vầng trăng sáng treo trên cao, cùng với những vì sao sáng lấp lánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ nhìn như thế này, những vì sao trên trời dường như biến thành đôi mắt của cô.
Tần Lương Khánh hung hăng hút một hơi thuốc, nặng nề thở ra, khói thuốc lượn lờ khiến anh phải nheo mắt lại.
Chờ đến khi anh quay lại giường, trong thùng rác đã nhiều hơn một hộp thuốc lá.
Khi đi ra ngoài vào buổi sáng, Tần Lương Khánh và Phương Ức tình cờ gặp nhau.
Anh ngẩn người một lúc, bởi vì chột dạ và bất ngờ.
Phương Ức không nhận ra sự khác thường của anh, thức dậy sớm, tinh thần sảng khoái, mỉm cười chào hỏi: "A Khánh, sớm."
Tần Lương Khánh tỉnh táo lại, không được tự nhiên nói, "Sớm."
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Phương Ức hỏi anh, "Có tiệm nail nào trong thị trấn không?"
Tối hôm qua khi tháo trang sức, cô phát hiện móng tay mới làm của mình bị trầy xước, chắc là lúc suýt ngã trong vườn nho, cô vội vàng vươn tay đỡ cột đá, bị sợi dây thép cạ vào.
Dù chỉ bị trầy xước một chút nhưng Phương Ức không thể chịu nổi.
Đương nhiên Tần Lương Khánh không biết cái này, "Cô thử hỏi Hà Thanh xem."
Phương Ức hỏi, "Hà Thanh là ai?"
Tần Lương Khánh nói, "Người mà sáng hai hôm trước cô đã gặp qua…"
Phương Ức "Ồ" một tiếng, "Thì ra cô ấy tên là Hà Thanh."
Tần Lương Khánh: "Ừm."
Đến dưới lầu, vừa lúc hôm nay nhà Hà Thanh muốn nấu tào phớ, cho nên đến đây xin vài củ gừng.
Lúc nãy hỏi Tần Lương Khánh, Phương Ức lại hỏi Hà Thanh thêm lần nữa.
Hà Thanh nói, "Không có tiệm nail nào ở Đinh Trấn, nhưng có một tiệm ở Bình Trấn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!