Tần Trân ngủ cả buổi trưa, nên buổi tối tinh thần rất sảng khoái, cũng không đói bụng, chờ Tần Lương Khánh về nhà ăn cơm tối.
Bà rất thính tai, khi nghe thấy giọng nói của Tần Lương Khánh liền chạy ra ngoài vui vẻ gọi anh: "A Khánh, A Khánh."
Tần Lương Khánh làm động tác "suỵt", Phương Ức đang nói chuyện điện thoại, vừa rồi anh nghe được vài câu, công ty của cô dường như đang gặp một số rắc rối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Trân im lặng, tò mò nhìn Phương Ức. Bà cảm thấy quần áo của cô rất đẹp nên đứng nhìn chăm chú.
Phương Ức cũng nhìn về phía Tần Trân, trong đầu thoáng hiện lên sự nghi hoặc.
Tần Trân cong môi cười, Phương Ức cũng cười theo, cô chỉ vào Tần Lương Khánh ở gần đó rồi đi ra chỗ khác.
Tần Trân nhìn theo Phương Ức, rồi đột nhiên quay người vào trong nhà nói, "Mẹ ơi, A Khánh đưa bạn gái về nhà!"
Tần Lương Khánh giật mình, vô thức liếc nhìn Phương Ức ở đằng xa, cô đang đứng ở phía sau ánh đèn, quay lưng về phía họ, chắc là không nghe thấy, anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: "Mẹ, đó không phải là bạn gái của con."
Bà ngoại đã vui tươi hớn hở đi ra, trong giọng nói có chút không tin tưởng, "A Khánh, sao cháu chưa thông báo đã đưa người về nhà? Bà còn chưa kịp chuẩn bị gì hết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ngoại nghĩ thầm, đứa nhỏ này không nói lời nào mà đã có bạn gái.
Mặt Tần Lương Khánh đen thui, "....."
Bà ngoại không nhìn thấy ai, liền hỏi: "Ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Tần Trân hưng phấn, chỉ vào đằng xa, "Chỗ kia kìa, ở đó đó."
Bà ngoại nhìn sang, mắt bà vẫn còn rất sáng, hơi nheo lại thì nhìn thấy bóng dáng thon thả của cô gái nhỏ.
Bà vừa mở miệng, Tần Lương Khánh đã nói trước, "Bà ngoại, không phải bạn gái, đó là Tiểu Phương. Cháu cùng cô ấy đi về từ Bồ Đào Viên."
"Tiểu Phương..." Bà ngoại sững sờ, nhìn chằm chằm thêm một lúc thì nhận ra cô, "Là Tiểu Phương à, khó trách bà cảm thấy quen mắt."
Tần Lương Khánh nói, "Ừm."
Tần Trân không nghe họ nói, "Bạn gái của A Khánh, con dâu của con, chúng ta đi qua đi..."
Tần Lương Khánh dở khóc dở cười, vươn tay giữ Tần Trân lại, "Mẹ, cô ấy không phải bạn gái của con, cô ấy là khách của nhà chúng ta."
Tần Trân nói, "Là bạn gái của con, con dâu của mẹ, mọi người đều nói như vậy."
Tần Lương Khánh hỏi, "Ai nói với mẹ như vậy?"
Tần Trân vừa suy nghĩ vừa nói, "Tạ Siêu, Dương Lâm..."
"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Bà ngoại cười nói với Tần Lương Khánh, "Bọn họ thích nói giỡn với mẹ cháu, bọn họ nói với con bé, nếu ngày nào đó cháu mang một cô gái về nhà thì đó chính là bạn gái của cháu, con dâu của con bé, con bé thật sự coi thành sự thật."
Tần Lương Khánh nhíu mày, "Bọn họ khi dễ mẹ cháu không biết gì, khi nào gặp phải cảnh cáo họ một chút, để họ đừng nói như vậy nữa."
Bà ngoại khịt mũi, "Cảnh cáo cái gì, mọi người không có ác ý, cháu đừng chuyện bé xé ra to."
Bà dỗ dành Tần Trân, "Trân, chúng ta vào nhà đi, mẹ làm thịt kho tàu cho con, ăn rất ngon.
Cho dù được ăn món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất thì Tần Trân vẫn có chút thương tâm, "Bọn họ gạt con, người A Khánh mang về không phải là con dâu của con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!