Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
Tần Lương Khánh đứng ở trước cửa một hồi, nhưng không được đáp lại, định xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô đột nhiên lên tiếng, giọng nói mềm như bông, giống như được nhúng vào nước.
Tần Lương Khánh nói: "Dậy ăn sáng."
Phương Ức bên trong không mở nổi mắt, một lúc lâu sau mới "Ừm" một tiếng, sau đó lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ở phòng bếp dưới lầu, Tần Trăn nhìn chằm chằm cái nồi nuốt nước miếng, "Mẹ, con đói bụng."
Bà ngoại bưng một tô mì, đặt ở phía trên một quả trứng luộc. "Tô này là của con."
Khi Tần Trân đang muốn đưa tay cầm lấy thì Tần Lương Khánh đi tới, "Để con bưng cho."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Trân cười vui vẻ đi theo phía sau.
Khi đến bàn ăn, Tần Lương Khánh đặt tô mì xuống, dặn dò: "Ăn từ từ, cẩn thận bị bỏng."
Tần Trân gật đầu, "Đã biết."
Tần Lương Khánh trở lại phòng bếp, bà ngoại hỏi: "Đã gọi Tiểu Phương dậy chưa?"
Tần Lương Khánh nói: "Dạ rồi."
"Không biết con bé có ăn cay được không?"
"Đừng bỏ ớt, khi ăn cô ấy sẽ tự bỏ vào."
Đợi một lúc nhưng vẫn chưa thấy cô xuống, bà ngoại nói: "Cháu đi gọi con bé lại đi."
Tần Lương Khánh cầm đũa lên, "Bà ngoại, đừng lo lắng, ăn mì đi."
"Mì bị trương sẽ không ngon nữa."
"Không sao, lát nữa cô ấy dậy sẽ mua đồ ăn sáng trên đường."
"Sao lại như thế được, mỗi tháng Tiểu Phương trả cho chúng ta hai ngàn tệ, sao có thể để con bé tốn thêm tiền ăn ngoài nữa."
"Cô ấy là bà chủ, không quan tâm đến số tiền ít ỏi này đâu, nếu cô ấy muốn ngủ thêm thì chúng ta đừng nên quấy rầy." Tần Lương Khánh nhắc nhở bà ngoại, "Mì sắp trương lên rồi, chúng ta mau ăn thôi."
Bà ngoại thở dài, "Người trẻ tuổi không ăn sáng không được."
Phương Ức ngủ một giấc đến tự nhiên dậy, cô chỉ đơn giản rửa mặt và trang điểm, sau đó mở rèm cửa ra.
Qua tấm rèm mỏng màu xanh lam, bầu trời bên ngoài càng xanh hơn.
Hai trăm mẫu đất Bồ Đào Viên cô mới vừa nhận thầu hiện rõ trước mắt, xa xa là những ngọn núi trập trùng, quang cảnh khi từ trong phòng nhìn ra khiến người ta kinh diễm.
Vén tấm rèm mỏng lên và mở cửa sổ sát đất ra, Phương Ức hít một hơi thật sâu, không khí thật trong lành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!