Chương 20: (Vô Đề)

Con đường qua núi rất vắng vẻ, lướt qua hàng cây cao lớn ở hai bên đường, ánh sáng chợt vụt qua rồi nhanh chóng biến mất. Tần Lương Khánh lái xe Jeep đi lên.

Bên cạnh anh, Phương Ức đang nằm nghiêng người, nửa bên mặt bị tóc che khuất, ngủ rất say. Hơi thở nhẹ nhàng làm vài sợi tóc chuyển động theo, khe khẽ từng nhịp.

Có lẽ cô cảm nhận được, dùng tay gãi gãi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Lương Khánh không nhịn được, dù sao cô cũng không biết, anh liền quang minh chính đại nhìn chằm chằm cô, trong lòng cảm thấy mềm mại đến lạ.

Đến bên ngoài Đinh Trấn, tiếng ồn ào vang lên, có lẽ hôm nay là ngày họp chợ.

Vào giờ này mọi hôm chợ đã sớm giải tán. Nhưng hôm nay là ngày đẹp, có mấy nhà tổ chức tiệc rượu ăn mừng.

Có đám cưới, có lễ mừng tốt nghiệp, còn có lễ mừng thọ. Tất cả đều là chuyện vui, cả con đường đều náo nhiệt.

Phương Ức bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, cô mở mắt khẽ nói: "Nhanh như vậy đã đến rồi sao?"

Giống như có chút tiếc nuối.

Tần Lương Khánh cười cười, xe chạy đến trước một tiệm mì rồi dừng lại: "Trưa nay ăn tạm chỗ này đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe anh nói như vậy, Phương Ức giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều. Lúc này cô mới cảm thấy bụng trống rỗng, đột nhiên rất đói.

Tần Lương Khánh đã ăn trưa rồi nên anh ngồi đối diện nhìn cô ăn.

Nhận ra giáo dưỡng của cô rất tốt. Dù rất đói nhưng cô vẫn ăn rất từ tốn, cảnh đẹp ý vui, khiến người ta không thể dời mắt.

Trời oi bức cộng thêm sức nóng từ nước lèo làm chóp mũi Phương Ức hiện lên một lớp mồ hôi mỏng. Bởi vì da cô rất trắng, ánh sáng rực rỡ chiếu vào lớp mồ hôi trong suốt nhưng vẫn đem lại cảm giác sạch sẽ.

Tần Lương Khánh ngẩng đầu, quạt trần quay rất chậm chẳng có tí gió nào.

Lúc này đã quá giờ cơm, trừ ông chủ ra, trong quán chỉ có hai người bọn họ.

Ông chủ ngồi ở gần cửa, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, không biết đang nhìn cái gì.

Tần Lương Khánh gọi ông ấy: "Ông chủ, cho tôi mượn cái quạt."

Ông chủ hoàn hồn: "Được."

Ông ấy đi tới, đưa cây quạt trong tay mình cho Tần Lương Khánh.

Tần Lương Khánh không chê mặt bàn dầu mỡ, đặt khuỷu tay lên bàn, không chút để ý bắt đầu quạt.

Phần lớn gió thổi vào mặt Phương Ức, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười.

Tần Lương Khánh không nhìn cô, tay vẫn tiếp tục quạt, anh trò chuyện cùng ông chủ: "Quạt trong quán bác đều hỏng hết rồi, bác nên thay mới đi. Trời còn nóng hơn một tháng nữa, không sợ khách tới lần đầu sẽ không quay lại nữa sao?"

Ông chủ cười ha hả, kiên nhẫn giải thích: "Nó mới hỏng tối hôm qua, hôm nay vợ tôi đi phụ nấu cho đám cưới của nhà kia, mình tôi làm không xuể, chờ bà ấy về, ngày mai tôi sẽ lắp cái mới."

Tần Lương Khánh hỏi: "Trong quán làm ăn tốt như vậy sao bác còn để vợ ra ngoài làm thêm?"

Ông chủ nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, tiệm ăn kia là của em vợ tôi, lâu lâu mới nhận được mấy chục mâm cỗ, vì thiếu người làm nên mới nhờ đến chúng tôi."

Tần Lương Khánh cười: "Không tệ, vẫn là quán ăn của gia đình."

"Quán ăn của gia đình gì chứ? Chỉ là làm ăn nhỏ thôi cũng không kiếm được bao nhiêu." Ông chủ đã ngồi xe anh vài lần, coi như cũng quen biết, hỏi: "Hôm nay họp chợ, cậu không lái xe chở khách sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!