Tần Lương Khánh để lại số điện thoại rồi rời đi, cô và trưởng thôn vẫn đang bàn bạc công việc.
Bảy giờ tối, một dãy số lạ gọi đến, trực giác của anh nghĩ đó là cô.
Vừa ấn kết nối, giọng nói ngọt ngào của cô vang lên, "Tôi là Phương Ức."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra tên của cô ấy là Phương Ức.
Khuôn mặt xinh đẹp kia lại hiện lên trong đầu Tần Lương Khánh, quả thật không phù hợp với giọng nói này.
"Phương tổng." Một tay Tần Lương Khánh cầm vô lăng, "Tôi đã nói với người trong nhà, phòng đã chuẩn bị xong, cô có thể nhờ trưởng thôn đưa đến."
Bên kia hỏi, "Anh còn chưa xong việc sao?"
Giọng nói của cô thật tự nhiên, giống như đã thân quen từ lâu.
Tần Lương Khánh dừng một giây, "Ừm."
"Khi nào thì tan làm?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Một lúc nữa."
Không còn gì để nói nữa. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tân Lương Khánh nhét điện thoại vào túi quần.
Khi anh về đến nhà đã là nửa tiếng sau, một chiếc xe jeep đậu ở trước cửa khiến anh giật mình.
Tần Lương Khánh lái xe tới, đậu ở bên cạnh.
Bước vào nhà, âm thanh từ bộ phim truyền hình vang dội, vừa nghe đã nhận ra là bộ phim《Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến》
Bộ phim này đã được phát sóng trên TV vài lần, bà ngoại rất thích xem. Vào lúc này, bà vừa xem vừa nói cốt truyện một cách rõ ràng mạch lạc.
Anh còn nghe thấy tiếng phụ hoạ của cô gái, "Thật vậy sao?"
Bà ngoại nói: "Đúng vậy, người phụ nữ này xấu nhất…"
Tần Lương Khánh không nhịn được cười khẽ, đi vào nhà.
Khi bà ngoại nhìn thấy anh, hai mắt híp lại, "Sao hôm nay về muộn vậy?"
Tần Lương Khánh giải thích, "Lúc sắp về lại có khách nên cháu chạy thêm một chuyến nữa."
Bà ngoại đứng dậy, "Đói bụng rồi phải không? Ăn cơm thôi. Tiểu Phương, cháu cũng ăn cùng đi."
Tiểu Phương?
Cách xưng hô của bà ngoại khiến Tần Lương Khánh có chút buồn cười, ánh mắt hướng về phía cô.
Phương Ức mỉm cười, "Cháu đã ăn tối rồi."
Bà ngoại nói, "Bà hầm canh gà với măng, gà là nhà nuôi, còn măng thì đào trên núi hồi tháng tư năm nay, ăn rất ngon, lại đây nếm thử đi."
Tần Lương Khánh nhìn cô chằm chằm và nói: "Phương tổng cùng ăn đi, coi như ăn khuya."
Phương Ức không từ chối, "Được rồi, cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!