Lúc này Tần Lương Khánh và Phương Ức đều vịn lan can giống nhau, chỉ khác là trên tay anh có thêm một điếu thuốc.
Đêm nay, tiếng gọi "Anh A Khánh" của cô đã chẳng còn dịu dàng như trước mà thay vào đó là sự ngọt ngào đánh thẳng vào tim anh.
Tần Lương Khánh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió đêm thổi qua làn khói thuốc bay ngược trở lại, cổ họng khô rát khiến anh che miệng ho khan.
Nhưng anh vẫn nghe rõ lời cô nói, uống say sao?
Tần Lương Khánh ho khan xong, viền mắt và tai đều đỏ lên: "Uống bao nhiêu rồi?"
Phương Ức xoay người, đưa lưng về phía bờ sông: "Cũng được hai lượt rồi, khoảng mười ly, anh ra ngoài hút thuốc sao?"
"Ừ." Tần Lương Khánh vừa búng nhẹ điếu thuốc vừa nói: "Không ai cản rượu giúp cô sao?"
Gió đêm bên sông rất lớn, thổi rầm rì từng đợt, tóc cô tung bay phấp phới, Phương Ức không quá khó chịu chỉ khẽ nhíu mày.
Cô thoải mái nói: "Tửu lượng của họ còn không bằng tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lương Khánh cười nói: "Cô uống ít thôi."
Anh biết, cô thực sự chưa say.
Phương Ức đáp: "Ừm."
Cô tò mò: "Anh nói xem, là tôi uống tốt hơn hay anh uống tốt hơn nhỉ?"
Tần Lương Khánh nhìn điếu thuốc trong tay, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Chắc là cô."
"Chắc là?"
"Tôi chưa từng thử thách giới hạn bản thân." Tần Lương Khánh nói rõ lý do, anh là người luôn có chừng mực, uống rượu cũng vậy, luôn biết điểm dừng.
Điều này khiến Phương Ức rất bất ngờ: "Không say không vui."
Tần Lương Khánh thấp giọng nói: "Thật vậy sao?"
Phương Ức nói: "Tất nhiên rồi."
Hai người bọn họ cùng lúc bật cười rồi lại đồng thời giật mình.
Tâm trạng Phương Ức bỗng tĩnh lặng lạ thường: "Chờ đến khi bình rượu nho do tôi và mẹ anh ủ có thể uống được, thì chúng ta sẽ biết được tửu lượng của ai tốt hơn thôi."
Nồng độ cồn của bình rượu kia chỉ có khoảng mười độ, uống nhiều cũng không ảnh hưởng gì.
Tần Lương Khánh không vạch trần cô: "Ừ."
Phương Ức cười, ánh mắt của cô trong veo, sáng ngời tựa như giọt nước: "Đến khi đó hai chúng ta sẽ uống với nhau."
Tần Lương Khánh phát hiện, rất nhiều lúc con người không thể làm chủ được lý trí, như lúc này chẳng hạn.
Một tiếng "Ừ" nặng nề phát ra từ yết hầu của anh.
Có chút khàn khàn nhưng vẫn rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!